VietBF - View Single Post - Rau muống
Thread: Rau muống
View Single Post
Old 10-18-2011   #1
jojolotus
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
jojolotus's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 41,760
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 58
jojolotus Reputation Uy Tín Level 1jojolotus Reputation Uy Tín Level 1
Default Rau muống

-Mẹ luộc rau muống như nghệ nhân. Rau chín mà trông như vừa trần qua nước sôi. Sợi rau vừa mềm, vừa gịn, lại ngọt, mọng một thứ nước của rau giữ lại được khiến cuộng rau căng tṛn. Rau muống luộc với nước mưa, chấm với tương dầm cá rô nướng...



Rau muống

Rau muống là tri âm của bất cứ ai sinh ra ở nhà quê. Trời sinh ra rau muống dường như để dành riêng cho những ai cả đời sống với làng quê, đồng ruộng.

Hăy thử tưởng tượng một bữa cơm quê thiếu đĩa rau muống luộc xanh ngắt, bát nước canh dầm sấu mầu hồng đào, vài quả cà muối với bát tương trong mầu hổ phách?

Hăy thử tưởng tượng chưa từng có thứ cây cỏ giản dị, từ thân đến lá đều gợi sự mát lành, tin cậy có tên là rau muống, hoặc ngày nào đó thứ lộc của trời ấy biến mất?

Tôi nhất định là không dám nghĩ tiếp, bởi tuổi thơ của tôi đă bao gồm rau muống, tâm hồn tôi, niềm hi vọng của tôi được nuôi lớn, trong trắng nhiều khát vọng cũng từng nhờ rau muống.

Có lẽ chẳng có thứ rau nào ân t́nh với con người đến thế. Đó là số rất ít loài rau có thể trồng, sống khỏe mạnh, tươi tốt ở bất cứ đâu. Ngoài rau muống ra tôi chưa thấy thứ rau nào có thể ăn quanh năm, từ mùa xuân ăn rau lộc, hơi cứng nhưng đậm, sang mùa hè rau mềm, ngọt, đến mùa thu “Con dâu nhịn cho mẹ chồng ăn”. Mẹ tôi thường bảo thế và làm thế.

Ngay cả mùa đông cằn cỗi, nghiệt ngă, rau muống cũng có vị riêng, hơi chát nhưng mà nhiều suy ngẫm. Ngày bà tôi sắp từ biệt thế gian, bà đ̣i ăn rau muống, do tay mẹ tôi luộc bằng nước mưa.

Mẹ luộc rau muống như nghệ nhân. Rau chín mà trông như vừa trần qua nước sôi. Sợi rau vừa mềm, vừa gịn, lại ngọt, mọng một thứ nước của rau giữ lại được khiến cuộng rau căng tṛn. Rau muống luộc với nước mưa, chấm với tương dầm cá rô nướng...

Chính là cái ngọt ngào của ngàn năm c̣n lại, tặng cho mỗi người sống để lao động và tái tạo.

Lớn lên tôi rất thích nghe mẹ hát ngoài cầu ao:

Anh đi anh nhớ quê nhà

Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương.


Rồi, thể nào cũng đến ngày người đi, kẻ ở. Bao nhiêu cuộc đưa tiễn là bấy nhiêu lần người ta mang rau muống ra làm chứng cho t́nh làng, nghĩa xóm, cho sự thủy chung, nhớ cội nguồn, làm chứng cho những lời thề non nguyện biển, cho đắng, cay, mặn, chát...

Đến lượt tôi chia tay với tuổi thơ. Mẹ tôi dặn: “Đi đâu, làm ǵ cũng đừng quên rằng ḿnh là dân quê, dân rau muống”. Tôi cúi đầu để mẹ yên ḷng. Vậy là rau muống sẽ theo suốt tôi cho dù ở chân trời, góc bể. Như một quà tặng bất ngờ, tôi nhận thêm từ mẹ lời ra lệnh:

- Đi đi, con! Hăy lặng lẽ, khiêm nhường một đời như rau muống để sống cùng trời đất.


Tạ Duy Anh
theo PNTD
jojolotus_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	images562946_Trongrau2.jpg
Views:	5
Size:	39.5 KB
ID:	325510
 
Page generated in 0.05533 seconds with 10 queries