Đọc bài này thấy rơ sự khác biệt trong suy nghĩ của hai lớp người ra nước ngoài:
1.- Đối với những người tị nạn cộng sản thực sự th́ được trở thành công dân của đất nước đă cưu mang ḿnh không những là sự cảm ơn sâu sắc mà c̣n có nghĩa là những nhiệm vụ cần phải có đối với quê hương mới .
2.- Đối với những người ra nước ngoài chỉ v́ "miếng cơm manh áo"(nói theo VC là bọn tham bơ thừa sữa cặn) th́ cái quốc tịch mới chỉ là phương tiện cho họ dễ dàng đi kiếm tiền ở các xứ sở tự do mà thôi.
3.- Đối với những người đă từng mang danh tị nạn nhưng giờ muốn quay đầu lại ăn cỏ khô th́ nhập nhằng t́m cái quốc tịch VN nhưng không dám thả cái quốc tịch Úc, Anh, Pháp, Mỹ, v.v. mục đích cũng như đám người nhóm 2 mà thôi.
Nhưng họ không nghĩ rằng khi mang thêm trong người quốc tịch VN rồi , nếu lỡ có chuyện ǵ rủi ro xảy ra tại VN họ sẽ bị xử như người VN tại nước VN mà thui , lúc đó chính phủ các nước Úc, Anh, Pháp, Mỹ, v.v. dù muốn giúp họ cũng khó v́ họ chỉ là 1/2 người Úc, Anh, Pháp, Mỹ mà thôi.
Như vậy cho đáng đời !
Nh́n gương Trần Trường đó, la làng rách cổ Mỹ cũng đâu giúp được ǵ, dành phải Trần Trụi chạy d́a Mỹ thui chứ nếu ở lại mà lằng nhằng không dzô nhà đá gỡ lịch th́ cũng đi làm anh hùng lao động mút mùa lệ thủy.
he he he he
|