6. Từ Myanmar nh́n về: Chó vào đường cùng. Anh thư mở lối dân tộc.

Làn gió thời đại đă đến Đông Nam Á, hiện dừng tại Myanmar. Những chuyển biến tại xứ sở này từ đầu năm đến nay được nhiều người cho là ngoạn mục. Cả thế giới đang dơi theo những bước đi đẹp của người đàn bà đẹp, nàng tiểu thư-Nobel ḥa b́nh thế giới Aung San Suu Kyi.
Bài học cho Việt nam:
Lấy lời nhà tranh đấu dân chủ-ông Nguyễn Gia Kiểng “…dân chủ thắng không phải v́ có bạo lực, mà v́ không ǵ mạnh bằng một ư kiến đă chín muồi…”. Bà Aung San Suu Kyi th́ nói “đây là chiến thắng của nhân dân – những người đă quyết định họ phải tham gia vào tiến tŕnh chính trị của đất nước – hơn là chiến thắng của chúng tôi”. Tinh hoa lănh đạo nhưng sức mạnh vẫn từ dân: việc cách mạng là việc của nhân dân, ư dân là ư trời (xin lặp lại khẩu hiệu này lần nữa).
Và một bài học nữa nếu ai nh́n thấu tâm can con người mới thấy, đó là: nhóm kẻ cướp, ngồi xổm trên đầu dân tộc đă nhận ra thực tế rằng, không thể tiếp tục ngang ngược như vậy được nữa. Hoặc tử tế, thay đổi hoặc bị treo cổ và mất tất cả, nói cực đoan là bọn khốn chẳng thương ǵ dân đâu, chúng thương bản thân chúng, vợ con chúng mới làm th́ cũng không sai. Kẻ cầm quyền thực sự thay đổi khi t́nh thế đă vào đường cùng (VN năm 1986 cũng vậy). Ai có thể dồn chúng vào đường cùng? Chỉ có thể là nhân dân. Người dân cần phải phản kháng mạnh mẽ mới có thay đổi.
Và một bài học nữa cần chú ư: kẻ cầm quyền luôn khôn ngoan, chấp nhận thay đổi trong thế nắm dao sắc đằng chuôi. Đây là một rủi ro như đi trên dây của dân Myanmar, nhiều người cho là thắng lợi nhưng tôi thấy sau bao nhiêu năm tranh đấu, thời cơ đă đến, thế cùng đă điểm mà chấp nhận vị thế như vậy là khiêm tốn. Kẻ nắm dao luôn có thể trở mặt và ngang ngược khi chúng thấy đủ mạnh. Dân Myanmar có biết điều này? Ba Đ́nh đang học hỏi qua “Con đường Việt Nam”.
Đứng tại đất nước Myanmar đang chuyển ḿnh hôm nay, ta c̣n nghe tiếng nói văng vẳng của chính vị thủ tướng của chúng ta trước đó vài năm-Ngài Nguyễn Tấn Dũng “mong muốn Myanmar triển khai hiệu quả lộ tŕnh dân chủ v́ ḥa b́nh và ḥa hợp dân tộc, tổ chức bầu cử công bằng, dân chủ với sự tham gia của tất cả các đảng phái, qua đó sớm tập trung ổn định để phát triển đất nước Myanmar”. Nói vậy để biết lănh đạo nước ta không phải không biết thế nào là dân chủ, thế nào là tốt đẹp cho dân cho nước. Giữa nói và làm có khoảng cách nhiều khi không thể sang lấp được. Giữa đạo đức và quyền lợi con người có xu hướng chọn quyền lợi hơn là đạo đức, trách nhiệm. Những ai c̣n trông mong vào ḷng tốt người khác-nhất là kẻ đang ngồi mát ăn bát vàng-th́ nên tỉnh ngộ. Nh́n từ Myanmar đă rơ ḷng dạ Ba Đ́nh.
Gần mực th́ đen, gần đèn th́ sáng, cũng như Myanmar, chúng ta đă mắc kẹt trong tay TQ-một xứ sở của những âm mưu chính trị kinh điển-là một thực tế phũ phàng nhưng phải thừa nhận. Nhiều người VN không tin chúng ta có thay đổi trước TQ mà chỉ nghĩ chỉ khi nào TQ thay đổi VN mới có như những lần trước. Người Myanmar họ làm được th́ chúng ta cũng sẽ làm được. Các nước tiến bộ hồ hởi theo dơi, giúp đỡ nhân dân Myanmar trong cuộc chuyển ḿnh, chúng ta có niềm tin rằng, chúng ta không đơn độc. Hăy dũng cảm, đi ắt đến.
7. Từ TQ nh́n về: Xứ sở của mưu mô và tàn độc

TQ là một xứ sở của những điều vĩ đại: của Vạn lư trường thành, của cuộc vạn lư trường chinh, của một lượng dân khổng lồ không nơi đâu bằng-1,3 tỷ dân, một đất nước mênh mông, một nền văn hiến lâu đời, một nền văn minh từng được công nhận là rực rỡ của địa cầu nhưng suốt ngàn năm lịch sử, dân tộc TQ lại là một dân tộc bất hạnh hơn là may mắn. Đây là xứ sở của những âm mưu chính trị kinh điển và chiến tranh biển người, núi xương sông máu (một trận Xích Bích chết gần 1 triệu người trong vài ngày, số dân TQ chết dưới tay Mao Trạch Đông lên đến 100 triệu người, kinh hoàng). Đứng giữa xứ sở khổ đau này, bỗng nghe vẳng vẳng lời thơ từ mẹ Việt Nam:
Tôi nghe kể chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm lẫn để trên đầu
Nỏ thần vô ư trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu....
Với nhiều người, ông HCM là vĩ nhân, là thiên tài, là danh nhân văn hóa thế giới,….nhưng nhiều người lại thấy ông là h́nh ảnh nàng Mỵ Châu ngây thơ, e thẹn năm xưa trước chàng Trọng Thủy Mao Trạch Đông. Từ mối t́nh ngây thơ Trọng Thủy-Mỵ Châu mà chúng ta có 1000 năm Bắc thuộc, cơ đồ đắm biển sâu. Đời con cháu phải bao phen nổi dậy, hết thế hệ này đến thệ khác, bao núi xương sông máu mới giành lại giang sơn năm 938 với anh hùng dân tộc Ngô Quyền. Bài học quá đắt, tưởng chừng dân tộc Việt không bao giờ gặp lại, vậy mà hôm nay bài học đó lại nhỡn tiền.
Rơ ràng chúng ta là một bản sao thu nhỏ của nền chính trị Trung Hoa, ngàn xưa đến này vẫn chưa thoát ra được. Một đất nước hàng ngàn năm ngập ch́m trong bầu không khí trung quân (thuyết chính trị thiên tử của Khổng giáo) đă lỡ làng trong việc đón ngọn gió tươi mát của thời đại. Cuộc cách mạng Tân hợi có xu hướng đưa đất nước Trung Hoa chuyển ḿnh sang nền dân chủ cộng ḥa đại nghị nhưng cuối cùng tư tưởng ngàn năm Trung quân đă ăn sâu vào từng người Trung Hoa, họ không tưởng tượng được đất nước không có Thiên tử mà là một cuộc bầu cử ủy quyền cho một nhóm người đứng ra việc nước. Điều đó mới mẻ quá, xa lạ quá, họ đă từ chối nó. Chẳng những từ chối là gió thời đại đó, họ lần lượt lắc đầu hết những ǵ được minh chứng là tốt đẹp, là văn minh của nhân loại, họ lắc đầu trước Tưởng Giới Thạch để ủng hộ một hoàng đế đỏ Mao Trạch Đông. Nguyên lư tư tưởng quyết định hành động, hành động tạo nên số phận luôn đúng. Đúng với từng cá nhân mà c̣n đúng với một dân tộc. Cách mạng vẫn là việc của dân, ư dân là ư trời. Cay đắng thay, không phải lúc nào ư dân cũng đúng. Danh từ đám đông vô thức và gian manh chính trị luôn có lư. Hăy bắt đầu việc lớn cứu nước từ chính người dân! Chỉ khi nào người dân hiểu thời thế, hiểu tốt, xấu th́ vận nước mới tươi sáng.
Tại đây, một tiếng nổ vang rền từ một quả bom có tên Bạc Hy Lai- bí thư Trùng khánh-mùi xú uế bốc lên toàn cầu. Một phiên bản giống mà khác tiểu thư xứ Myanmar Aung San Suu Kyi. Mức độ nổi tiếng th́ có vẻ giống nhau, nhưng quyền chức, vị thế khác hẳn. Họ giống nhau nguồn gốc xuất thân. Cả hai đều xuất thân con nhà công thần của chế độ. Cái chế độ xây lên từ ḷng tự hào dân tộc, từ ư chí độc lập cho đất nước. Và cả hai người cha đều bị hại bỡi chính thế lực trong chế độ. Từ nét giống nhau đó, họ đă chọn hai con đường. Tiểu thư về với nhân dân. Thái tử về với Đảng. Kết quả lại khác nhau. Người chịu quản thúc, ngồi tù suốt 24 năm nhưng sáng ngời không chỉ trong nước mà c̣n lấp lánh toàn cầu. Kẻ sung sướng cả đời nhưng cuối cùng gia đ́nh ly tán, thân tù tội, tội ác bị tạc vào sử xanh, ḍng họ măi mang tiếng nhục thiên thu với nhân dân, tổ quốc. Quyền lực có thể bẻ cong, che dấu sự thật nhưng quyền lực lúc thịnh, lúc suy c̣n sự thật măi là sự thật. Kẻ quyền uy, gian ngôn, xảo trá có hiểu nguyên lư này chăng. Câu cảm thán “từ khi có Tần Cối, người mang họ Tần ít đi” măi thiên thu mới dân tộc Trung Hoa.

Với hàng trăm triệu lao động, như một ổ mối khổng lồ, TQ đang nổi lên như một siêu cường, siêu cường được lănh đạo bỡi những con mối chúa hung hăng, mập mạp. Hăy nghe lời nói của Mao Trạch Đông, kiến trúc sư của tổ mối “Trung Quốc sẵn sàng hi sinh 300 triệu người cho mục tiêu chủ nghĩa xă hội”. Một xứ mà coi mạng người như cỏ rác vậy th́ thế giới làm sao b́nh yên. Trung quốc đă diễu vơ dương oai, khuấy động Nam Hải, khống chế Tây Tạng, là nhà bảo trợ cho các tên độc tài đồ tể từ xứ Bắc Phi (Libi) đến Trung Đông (Syria) đến khắp lục địa đen, sang châu Mỹ (Cuba, Venezuela) đến hạng chí phèo Triều Tiên hay tên Gấu Gangster Nga. Lịch sử cho thấy kẻ độc tài thường chỉ chịu chết khi đă tắm máu dân chúng trên chiến trường. Trong nước th́ dẹp bạo loạn, ngoài nước th́ kích động tin thần dân tộc ích kỷ, tự tôn của nước lớn. Biển đông có thể là cuộc tắm máu, một công đôi việc của hai tập đoàn mối chúa Bắc Kinh và Ba Đ́nh. Toàn dân Việt nam hăy khôn ngoan tránh cái cạm bẫy này.
8. Từ Mỹ nh́n về: Thịnh vượng đến từ dân chủ.

Đại tá nhà văn Nguyễn Đ́nh Trọng, một đảng viên cấp cao của ĐCS, là một Đảng viên trung kiên, chắc hẳn ông có niềm tin tuyệt đối vào chủ thuyết Mac-Lê và kiên định lập trường cho nó như bao đồng chí đảng viên gạo cuội khác. Chắc chắn ông sẽ là người nghe nói và nói nhiều về sự xấu xa của bọn tư bản giăy chết, và niềm tin bất diệt vào sự tốt đẹp, sự thắng lợi cuối cùng của chủ nghĩa Mac-Le vô địch, bách chiến, bách thắng. Dù mang định kiến, niềm tin như vậy nhưng khi đến Mỹ, trực tiếp thấy những ǵ được gọi là chủ nghĩa tư bản xấu xa, đang giăy chết, ông cũng phải viết:
“Hơn hai trăm năm rầm rộ, hối hả công nghiệp hóa, đô thị hóa mà giữa thành phố Philadelphia vẫn c̣n lại băi cỏ từ ngày Độc lập năm 1776! Chỉ mấy ngọn cỏ b́nh dị kia cũng nói được tầm văn hóa và tấm ḷng với nước, với dân của một chính quyền!” …..“Tượng Nữ thần Tự do giơ cao ngọn đuốc soi sáng thế giới đặt ở nơi biển trời lộng lẫy như cơi thiên thai mà loài người vẫn ước vọng, vẫn khắc khoải hướng tới”.
C̣n khi hạ bút viết về Việt Nam, nơi ông đă đổ máu xương, trao niềm tin để xây dựng nhưng ông cũng phải cay đắng viết những điều sau: “Tôi lại xót xa nhớ đến những chứng tích hùng hồn của lịch sử và những tài sản vô giá của văn hóa Việt Nam đă bị những quyền lực giai cấp, bị những nghị quyết thiển cận đập phá, xóa bỏ. Phá đàn Nam Giao ở cố đô Huế! Xóa sổ hội trường Ba Đ́nh ở thủ đô Hà Nội! Tượng đá nàng Tô Thị ôm con ngóng chồng ở Lạng Sơn bị cho vào ḷ nung vôi! Những viên gạch mộc của thế kỉ mười sáu xây nên thành nhà Mạc cổ kính ở Tuyên Quang bị đập bỏ để xây lại bằng vật liệu hào nhoáng của thế kỉ hai mươi!…Với tầm văn hóa đó của quyền lực, những giá trị lịch sử, văn hóa Việt Nam sẽ c̣n tiếp tục bị đập phá! Rồi những ǵ sẽ bị phá bỏ nữa? Tôi rùng ḿnh kinh hoàng!”
Thế đó, dù ai nói Mỹ xấu, chửi Mỹ tồi th́ Mỹ vẫn là xứ văn minh, con người thịnh vượng. Cái thịnh vượng đó nó xuất phát từ chân lư tự do cá nhân, tự do cá nhân được bảo vệ bỡi nhà nước pháp quyền dân chủ, và được phát huy bỡi nền kinh tế thị trường tự do. Điều mà dù với 30 năm bôn ba khắp năm châu, đi quanh địa cầu nhưng ông Hồ Chí Minh không nh́n thấy được. Nay may mắn có internet, thế giới phẳng nên nhiều người dù chưa ra khỏi đất nước vẫn thấy. Ông Nguyễn Đ́nh Trọng là người có tâm với đất nước nên ông không giấu cảm xúc, viết lên điều suy nghĩ hầu làm cho dân tộc sáng mắt, sáng ḷng. Những kẻ nắm quyền, hưởng lợi th́ man trá hơn. Chúng biết từ lâu nhưng im lặng, lặng lẽ gửi con qua học, gả con qua đó hoặc tuồn tài sản qua nhưng miệng luôn nói là tư bản xấu xa, bóc lột, VN dân chủ vạn lần. Gọi những kẻ tin vào Mỹ, theo Mỹ là phản bội, là tội đồ.
Thế mới biết ḷng dạ kẻ nắm quyền nham hiểm đến mức nào và chân lư “vàng mười không sợ lửa” luôn đúng.
Một đất nước có lịch sử non trẻ trên hai trăm năm, một bản hiến pháp làm nền tảng cho các nước khác noi theo, một bản hiến pháp có ít sửa chữa nhất, có giá trị theo thời gian lâu dài nhất.
Điều ǵ làm cho nước Mỹ, một xứ sở của những người dân phiêu bạc tứ hướng, tụ tập lại làm nên một điều kỳ diệu? Có nhiều điều làm nên sự kỳ diệu của nước Mỹ nhưng cốt lơi xă hội Mỹ là một xă hội dân sự. Đây có lẽ là một khái niệm mới mẻ với nhiều người. Nhưng thực sự nó là một đặc điểm làm nên điều vĩ đại của nước Mỹ. Xă hội dân sự được hiểu nôm na là xă hội được tổ chức theo ư người dân, người dân nắm tất cả, quan trọng nhất là kinh tế, nơi mà mọi con người bắt tay nhau để thúc đẩy quyền lợi chung, tự họ bầu lên người lănh đạo của ḿnh: nghiệp đoàn, hiệp hội,….để bảo vệ quyền lợi của ḿnh, tạo thế cân bằng quyền lợi với các nhóm khác. Nhà nước được lập ra để bảo vệ quyền lợi của các nhóm trong trạng thái các nhóm đă thỏa thuận với nhau. Xă hội dân sự là xă hội mà người dân tự lo lấy cuộc sống, lo lấy kinh tế. Nhà nước chỉ là nơi được ủy quyền nắm giữ, thực thi luật chơi chứ không phải là nơi tạo ra luật chơi. Điều này rất hợp với lẽ tự nhiên, con người chỉ có thể làm tốt nhất khi làm việc cho ḿnh và cũng chính họ mới biết làm ǵ tốt nhất cho cuộc sống của ḿnh, chính v́ vậy ở Mỹ không có cuộc học tập noi gương ai, không có hô hào thi đua lập thành tích này, kỷ niệm nọ nhưng sản phẩm làm ra luôn có chất lượng đỉnh cao. Chỉ có một điều đơn giản, làm tốt để bán được hàng, làm không tốt có người làm tốt th́ tự chết. Hệ quả tất yếu của xă hội dân sự là tính dân chủ và tính thực tiễn. Một đất nước không theo chủ thuyết chính trị nào, luôn lấy thực tiễn đất nước trong tầm nh́n 4 năm bầu lănh đạo mà trở nên hùng cường. Nhiều người, nhất là dân chúng ở nước nghèo có tâm lư ghét sự thực dụng của người Mỹ, họ cho là tính toán, không có t́nh cảm, nhưng họ đâu biết chính họ là kẻ viển vông, xây lâu đài trên cát, nghèo cứ măi nghèo. Phú quư sinh lễ nghĩa, có thực mới vực được đạo, Mỹ là quốc gia có chỉ số từ thiện lớn nhất hành tinh, không chỉ từ thiện trong nước mà c̣n viện trợ nuôi sống không biết bao nhiêu người dân đói nghèo ở các nước, nhất là các nước c̣n mắc nạn trong chế độc độc tài ngày đêm chửi Mỹ. Người Mỹ phải duy tŕ một lực lượng quân đội hùng mạnh khắp các đại dương, nhiều người cho rằng hiếu chiến, không có thiện cảm nhưng họ đâu biết rằng, nếu không có lực lượng đó th́ thế giới trở thành ốc đảo, mỗi nước sẽ cát cứ một vùng để thu lợi cho ḿnh, đẩy thế giới vào đói nghèo: TQ cát cứ biển đông, Iran thu phí ở eo Homus, cướp biển Somali án ngữ vịnh Aden,….Khi Mỹ đến làm ăn, nhất là các nước độc tài, sẽ yêu cầu chính phủ thay đổi nhiều thứ để cuộc chơi được minh bạch, ổn định lâu dài. Kẻ nắm quyền độc tài thường không muốn thế v́ ảnh hưởng đến quyền lực của chúng, thường lu loa lên là can thiệp nội bộ, đầu tư kèm theo điều kiện, xâm phạm quyền tự quyết,….và đa số người dân tin và hùa vào như thế. Họ đâu biết rằng người Mỹ luôn đặt pháp luật lên trên, tôn trọng luật pháp, họ muốn hành xử theo pháp luật, thúc đẩy dân chủ,….tất cả điều này mang lại lợi ích cho người dân thay v́ o bế, nuôi dưỡng kẻ độc tài khát máu để kiếm ăn như TQ. Khi dân trí một nước chưa cao, thông tin bị bưng bít, kiểm duyệt th́ sự nguy hiểm là ở chỗ đó. Điều này giải thích v́ sao dân ở các nghèo nàn, mắc nạn độc tài toàn trị th́ có tâm lư chống Mỹ và từ Mỹ mới thấy được cái gian hùng, tàn độc của nhóm lănh đạo ở các nước toàn trị.

Đứng tại nước Mỹ này, ta thấy đầy rẫy con cháu chúng sang học, ḍng họ sang sinh sống. Rất nhiều con vẹt gian ác ở Việt Nam cơ ngợi Triều Tiên nhưng chưa thấy chúng gửi con cái qua học hay sinh sống. Từ đây ta nhận thấy rằng, chiến thắng cuối cùng của nền dân chủ chính là chiến thắng của thông tin và thấy rơ bản mặt gian trá của Cuba, Bắc Triều Tiên khi xứ này cấm đoán tuyệt đối internet, điện thoại.
Từ Mỹ nh́n về chúng ta thấy được con đường dân chủ, nhà nước pháp quyền, kinh tế tự do mà VN nên theo và biết được ḷng lang dạ sói của nhóm chóp bu và thấy được một gót chân Asin của chúng. Có thể khai thác điểm yếu này để tấn công phủ đầu chúng. Hăy cho công chúng biết gia đ́nh Nguyễn Tấn Dũng là ai: con học hành ở đâu, kết hôn với ai.
Sự vĩ đại của nước Mỹ c̣n ở chỗ là sự nghi ngờ tất cả. Với các nước phương Đông luôn xem người lănh đạo, cầm quyền là quân tử: xưa là cha mẹ dân, nay là đầy tớ trung thành với đạo đức sáng ngời. Người Mỹ không nghĩ vậy. Họ xem làm lănh đạo cũng là một nghề, nghề rất béo bở, cái ǵ béo bở th́ con người sẽ cố giữ lấy. Từ đây mà người Mỹ đưa ra nhiều thiết chế để những người làm nghề đó không thể giữ lấy cái béo bở đó được: tam quyền phân lập, báo chí tự do, qui định xung khắc quyền lợi, minh bạch kẻ nắm quyền,……Một trong những tư tưởng nghi ngờ vĩ đại của người Mỹ là nghi ngờ kẻ lănh đạo sẽ sử dụng quyền lực để trấn áp người dân nên họ đă đưa vào hiến pháp cho người dân quyền sở hữu súng, họ tin rằng đó là hàng rào cuối cùng để nền dân chủ được tôn trọng, bảo vệ và thực thi. Có rất nhiều người phản đối về điều này nhưng nếu nh́n bọn cường quyền nước ta dùng thủ đoạn bắt cóc, cưỡng chế người dân không tất sắt th́ mới thấy sự vĩ đại của người Mỹ đến mức nào. Nhờ trao quyền tự vệ chính đáng cho người dân mà cường quyền không dám manh động, chỉ có như vậy pháp luật mới được thượng tôn. Có thể mỗi năm có hàng ngh́n người Mỹ thiệt mạng v́ súng nhưng nền dân chủ đă tạo ra sự thịnh vượng cho cả trăm triệu người, từ sự thịnh vượng mà con người ít phải chết v́ bệnh tật, tai nạn giao thông, đói nghèo,….(Triều Tiên không ai chết v́ súng nhưng có đến hơn 3 triệu dân chết v́ đói và hàng triệu người suy kiệt v́ nghèo khổ)
Bài học từ Mỹ: hăy xây dựng đất nước từ thực tế, đừng có tin vào những chủ thuyết viển vông. Hăy nghe lời tướng Charles de Gaulle nói: "Tất cả các chủ thuyết rồi cũng sẽ qua đi, điều c̣n lại cuối cùng là dân tộc".