Ngày xưa giở một cuốn sách thời trước 1975 ở miền Nam ra đọc thấy văn chương chữ nghĩa câu cú được viết rất thanh tao, nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn, gần gũi với đời sống... Nhưng đó là chuyện ngày xưa, c̣n bây giờ, sáng sớm mở mắt ra đă nghe thằng Việt cộng nhà kế bên "quát tháo" ầm ĩ, nào là: "Địt mẹ mày, khẩn trương lên xem nào. Cứ lôi thôi thế này th́ ông cóc cần phải thuê con xe hoành tráng cho phí của giời."
Rồi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê chợt nghe một giọng lạ với cách dùng từ cũng lạ: "Thằng Công bảo tôi là cứ vào chợ bách hoá nào đấy ở Sài Thành hỏi là có tất, thế mà lượn cả buổi sáng mà chả thấy một mống. Thôi biến đi ông ạ."
Hoặc đang thiu thiu ngủ trên chuyến xe đ̣ ra Huế bỗng giật ḿnh thấy 2 mụ tṛ chuyện một cách lạ tai: "Gớm, cứ như là báu lắm. Hôm nọ thằng cháu tôi nó dạt ṿm hai hôm. Thế mà bà ấy không lên lớp cho nó một nhời. Giờ thằng bé trông máu lắm, cứ như là chả ai bằng nó."
Hú vía, văn hoá cộng sản bây giờ toàn dùng những từ ngữ vừa thô lỗ vừa du côn khiến người nghe cứ tưởng kẻ đang nói sắp "đấm vỡ mơm" ai đó.
Cho nên tụi nó sản sinh ra những cách dùng tự vô tội vạ như "ống kính viên" là chuyện thường t́nh trong cái xă hội thum thủm mùi cộng sản. Riết rồi thiên hạ phải nôn mửa khi nghe trẻ em VN nói toàn những câu rẻ tiền nhưng đượm chất côn đồ và phản ngôn ngữ Việt.
Last edited by darkray; 03-16-2013 at 06:48.
|