5- Việc làm của ông NĐT gây ra những hệ lụy nào cho cộng đồng người Việt Tỵ Nạn CS tại hải ngoại:
Thứ nhất: Khi muốn thực hiện việc di dời ngôi mộ tập thể của 200 tử sĩ VNCH, ông phải “được sự cho phép của VC”. Tất nhiên ông phải đi đi, về về, họp hành với chúng nhiều lần, phải chờ đợi chúng xem xét, cân nhắc, quyết định… Một cựu thành viên của VAF cho biết việc bốc dỡ 200 ngôi mộ này mới đầu được cấp phép, nhưng chỉ vài ngày sau lại có quyết định hủy bỏ giấy phép; nay lại thấy ông Thành thông báo là thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn đă đồng ư cho VAF làm (?). Các cựu quân nhân QLVNCH rất phẫn nộ khi sự việc này được bạch hóa. Họ cho việc phải “xin phép” kẻ thù CSVN để “được di dời mộ phần các chiến hữu, đồng đội của họ tại quê nhà” là một việc làm xúc phạm đến danh dự của người chiến sĩ QLVNCH. Người chiến sĩ VNCH “v́ dân mà chiến đấu”, và chấp nhận “v́ nước mà hy sinh”. 6 chữ Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm, họ luôn khắc cốt ghi tâm. Họ đă chiến đấu anh dũng để bảo vệ “tổ quốc” VNCH, hoàn thành “trách nhiệm” của 1 người lính, bảo toàn “danh dự” của người chiến sĩ, của người công dân lúc quốc gia gặp nguy biến. Vậy mà 38 năm sau, đồng đội của họ tính “đi đêm” với kẻ thù, lạy lục kẻ thù chỉ để xin “một nơi an nghỉ” cho nắm xương tàn của họ hay sao? Chúng ta hẳn không quên các chiến sĩ ngày xưa ngoài chiến trường c̣n chấp nhận “da ngựa bọc thây”, người chiến sĩ ra đi là chấp nhận “không có ngày trở về”. Các chiến sĩ của QLVNCH, v́ lư tưởng bảo quốc, an dân, đă hy sinh trên khắp 4 vùng chiến thuật; thân xác họ đă ḥa lẫn trong ḷng đất mẹ. Họ cần chi một nấm mồ đẹp đẽ (?) trong khu nghĩa trang do kẻ thù quản lư. Cải táng cho họ trong hoàn cảnh này chỉ làm tủi hổ thêm cho vong linh người quá cố, và làm nhục các đồng đội của họ đang sống đời lưu vong khắp nơi trên thế giới.
Chúng ta có thể tiếp tay cho việc làm này của ông NĐT và hội VAF hay không? Ông cựu đại tá Vũ Văn Lộc (nhà văn Giao Chỉ) trong 1 bài có viết đại ư “chúng ta đang được phát biểu ư kiến, chỉ có người chết th́ không nói được (nên không biết họ muốn ǵ)?! Lư luận của ông thiếu tính thuyết phục. Ông và họ cùng chiến đấu nhiều năm chống cùng một kẻ thù, cùng chung 1 lư tưởng; chẳng lẽ ông không biết họ ước muốn điều ǵ hay sao? Họ sống, chiến đấu cho lư tưởng tự do của miền Nam VN, ngă xuống trước họng súng của kẻ thù CS, và hy sinh cho lư tưởng của họ. Là người hiểu biết nhiều về lịch sử NTQĐBH, lẽ ra ông phải t́m cách “bảo vệ” danh dự cho họ, cố vấn cho đàn em làm những chuyện hợp lư, chứ có đâu lại tiếp tay với đàn em làm những chuyện sai trái như hiện nay.
Thứ hai: Chúng ta thừa biết VC chẳng bao giờ xóa bỏ mối hận đối với kẻ thù đă từng chiến đấu chống lại chúng. Nay ông NĐT, một cựu tù nhân chính trị đang sống tại hải ngoại, một cựu sĩ quan cấp tá của QLVNCH, một Tổng Hội Trưởng Tổng Hội HO tại Mỹ, chủ tịch Hội VAF… lại “nhũn nhặn” bắt tay làm việc với kẻ thù đang thi hành Nghị Quyết 36, cùng xuất hiện với chúng tại nhiều nơi. C̣n h́nh ảnh nào tốt hơn về việc “ḥa hợp, ḥa giải” giữa 2 kẻ cựu thù? C̣n cách nào tốt hơn để dẹp sự chống đối của các cộng đồng người Việt tại hải ngoại?
Chúng ta nên suy nghĩ sâu xa hơn một chút để thấy việc ḥa hợp, ḥa giải này chỉ là giả tạo. Có bao giờ VC thực tâm ḥa giải với dân chúng miền Nam hay chưa? Sau 30-4-1975, người sống th́ bị chúng đầy ải cho chết tại các vùng kinh tế mới, tại các trại tù tập trung cải tạo; thương bệnh binh VNCH bị đuổi ra khỏi các quân y viện, tử sĩ miền Nam bị đào mồ, xới mả (biết bao nhiêu nghĩa trang quân đội ở miền Nam đă bị san thành b́nh địa để chúng lấy đất xây nhà máy, nhà ở…), thậm chí đồng bào vượt biên bị chết trên biển cả được những người sống sót xây tấm bia tưởng niệm tại các đảo ở Mă Lai, Nam Dương cũng bị chúng vận động chính quyền địa phương đục phá… Nay bảo chúng ta tin ở chủ trương ḥa giải dân tộc của VC ư? Không hề có chuyện VC thực tâm ḥa giải với nhân dân miền Nam .
Ngày 17-2-2013, một số người dân Hà Nội muốn đến đặt ṿng hoa tưởng niệm các người lính của quân đội VC chết trong cuộc chiến tranh biên giới với Tàu năm 1979 cũng bị nhà cầm quyền cấm cản. Đến tháng 3, 2013, thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn lại cùng 1 cựu thiếu tá VNCH đến thắp nhang tại đài tưởng niệm tử sĩ VNCH! Hai h́nh ảnh tương phản, và nói lên rất nhiều điều khiến chúng ta phải suy nghĩ về thiện chí “ḥa giải” của VC đối với cựu thù của chúng.
Thứ ba: Một trong các phương cách VC “b́nh định” các cộng đồng Việt hải ngoại là gây chia rẽ, xào xáo, đánh phá lẫn nhau trong cùng cộng đồng, hay thậm chí trong cùng một tổ chức. Nơi nào tổ chức cộng đồng có lập trường quốc gia rơ rệt, chúng sẽ hỗ trợ việc lập ra 1 tổ chức cộng đồng không có thái độ chính trị rơ ràng, chỉ chú trọng đến công tác xă hội, văn hóa, giáo dục…hay thậm chí c̣n chịu làm những việc có lợi cho chúng nữa. Đoàn thể nào chống cộng quyết liệt, chúng t́m cách lập ra một đoàn thể khác mà chúng có thể lợi dụng được… Việc tạo mầm mống chia rẽ trong khối người Việt quốc gia chống cộng này quả đă làm suy yếu lực lượng của chúng ta không ít trong nhiều năm qua. Sự kiện ông NĐT bắt tay với VC trong dự án “trùng tu NTQĐBH” (?) đang làm cộng đồng xào xáo, người bênh, kẻ chống, cùng là người tỵ nạn CS nay chỉ trích, kết án lẫn nhau… Kẻ thủ lợi trong việc này chính là kẻ thù của chúng ta, CSVN.
Thứ tư: Tuy CSVN đang nắm trọn quyền hành trong nước, chúng gặp không ít khó khăn trong việc đối phó với các nhà tranh đấu đ̣i hỏi dân chủ và nhân quyền trong nước. Những chiến sĩ dân chủ này rất cần sự hỗ trợ của người Việt hải ngoại, về vật chất cũng như về tinh thần. Nay họ nh́n thấy chúng ta bỏ công sức, tiền bạc đóng góp cho 1 công tŕnh do VC đạo diễn, thử hỏi họ có c̣n tin vào sự tranh đấu dân chủ hóa nước nhà, vào nỗ lực quang phục quê hương của chúng ta hay không? Cộng tác với VC để làm công việc gọi là “trùng tu NTQĐBH” (?) vào thời điểm này là một bước lùi lớn về mặt sách lược đối phó với kẻ thù chung của dân tộc, làm nản ḷng các lực lượng tranh đấu cho dân chủ trong nước. Cái lợi nhỏ tức thời chúng ta thấy trước mắt không thể bù đắp được những tai hại lớn lâu dài mà công việc này sẽ gây ra.
Thứ năm: Tuy bị bắt buộc buông súng sau ngày 30-4-1975, bị kẻ thù hỗn láo gọi là “kẻ thua cuộc”, các chiến sĩ VNCH vẫn không đầu hàng kẻ thù CS. Họ tiếp tục tranh đấu trên nhiều mặt trận khác: chính trị, văn hóa, giáo dục, văn nghệ, xă hội, truyền thông… Họ c̣n phải tranh đấu chống kẻ nội thù ngay trong cộng đồng, thậm chí ngay trong tổ chức đoàn thể của ḿnh, những kẻ nhiều khi mang danh nghĩa đồng hương, chiến hữu, nhưng không ngại phản bội chúng ta. Cuộc chiến c̣n tiếp diễn th́ chúng ta không thể hành xử như khi cuộc chiến đă thực sự chấm dứt (cựu thù có thể bắt tay cùng nhau hàn gắn những vết thương chiến tranh, bên thắng vực người thua đứng dậy trong t́nh đồng hương hay đồng loại). Cuộc chiến c̣n tiếp diễn th́ chúng ta dứt khoát không thể tiếp tay nuôi dưỡng kẻ thù, không thể giúp chúng xóa bỏ tội ác với đồng bào, không thể giúp chúng khoác bộ áo nhân đạo, mang bộ mặt nhân nghĩa giả dối…
Thứ sáu: Việc các chiến sĩ trong quân đội VNCH hy sinh để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nếp sống tự do, dân chủ cho nhân dân miền Nam là một hy sinh tối thượng. Chúng ta thương yêu, kính trọng họ, và tổ quốc VNCH ghi ơn họ. Họ đă hy sinh thân mạng, gia đ́nh họ phải chịu thiệt tḥi để cho bản thân chúng ta và con cháu chúng ta được sống c̣n sau cuộc chiến, và có cơ hội xây dựng cuộc sống mới tại các nước tự do. T́nh cảm của chúng ta đối với họ hẳn là chân thật, đáng tin hơn t́nh cảm của VC đối với kẻ thù chống lại chúng, t́nh cảm của “mèo khóc chuột” đầy giả dối. Chúng ta không phải là những kẻ vô nhân đạo, thiếu lương tâm khi chống đối việc làm của ông NĐT và hội VAF của ông ta trong dự án bốc mộ tử sĩ VNCH vào khu nghĩa trang của VC, Nghĩa Trang Nhân Dân Huyện Dĩ An!
Kết luận, chúng ta không thể tin tưởng CSVN trong bất cứ điều ǵ chúng làm, v́ không bao giờ chúng làm mà không có tính toán, không có ư trục lợi. Cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từng nhắc nhở chúng ta: “Đừng tin những ǵ Cộng sản nói, hăy nh́n kỹ những ǵ Cộng sản làm”. CSVN là một tên đại bịp, chúng đánh lừa tất cả mọi người, những người dám tranh đấu chống lại chúng, thậm chí chúng lừa cả nhân dân, và đồng chí của chúng nữa. Chủ nghĩa Mác-Lê dạy người CS “cứu cánh biện minh cho phương tiện”, nên phương tiện nào đối với CS cũng đều tốt miễn giúp họ đạt mục đích. Phương cách hành động của CS có thể thay đổi theo từng giai đoạn, nhưng mục tiêu của họ th́ không. Là nạn nhân của CS trong nhiều thập kỷ, bị CS lừa bịp nhiều phen, chúng ta cần hết sức thận trọng.
Việc hậu sự cho tử sĩ VNCH, lo cho họ được mồ yên, mả đẹp có nơi an nghỉ b́nh yên là “trách nhiệm nặng nề” của chúng ta đối với họ, chứ không phải là một việc làm “nhân đạo”, một công tác “từ thiện”. Trách nhiệm này chúng ta chưa thực hiện được vào thời điểm này, v́ kẻ thù c̣n thống trị đất nước, di hài của tử sĩ VNCH c̣n nằm trong tay giặc, và chúng ta vẫn c̣n đang sống đời lưu vong khắp nơi trên thế giới. Chúng ta sẽ hoàn thành trách nhiệm này đối với đồng đội, chiến hữu của chúng ta khi hoàn cảnh thuận lợi hơn, khi mọi việc được “danh chánh”, và nhất là khi “danh dự” người tử sĩ VNCH không bị lợi dụng cho mưu đồ bất chánh của kẻ thù CS.
Nguyễn Quốc Đống
Cựu SVSQ K.13, TVBQGVN
Ngày 2 tháng 4, 2013