Dân Miên có mối thù và sự đố kỵ lớn lao đối với người Việt. Người Việt mà lọt vào ṿng cai quản của người Miên là rất khổ. Những người Việt ở Biển Hồ này sẽ không bao giờ có quốc tịch hay giấy tờ ǵ để đi làm đi học. Chỉ có bị quần lại cho làm ăn mày truyền kiếp qua thế hệ.
Chính phủ Miên sắp xếp cho du khách Việt Kiều ghé thăm cho tiền cho quà cho đồ ăn. Nhưng chỉ để "tiêu dùng" cho đến ngày "tiêu tan" chứ không thể nào dùng để làm ăn. Ngay cả ai mà tặng số tiền to lớn đủ cho một gia đ́nh mở một quán nhỏ cũng như không, v́ không bao giờ xin được giấy phép. Tiền đó rồi sẽ phải nhín chắt ăn cho hết, là số tiền sẽ nằm lại trong nước Miên. Dạo sau này xin được chút tiền v́ du lịch thoáng hơn, th́ chính phủ siết đánh cá lại cho thêm khó khăn để tiền đó phải ḷi ra.
Người Việt sống ở ngoài vùng Biển Hồ th́ cũng bị chèn ép. Bé gái từ 12, 13 tuổi lên th́ bị tú bà cho đi đón khách. Đàn ông con trai th́ làm nghề mạt hạng chết đói.
Người Miên có lời thề rằng:
"Với đám yuon (từ lóng mà dân Miên gọi người VN, có ư nghĩa đại khái tương đương với "chó khốn nạn"), th́ đàn ông phải cho chúng làm nô lệ, c̣n đàn bà th́ phải cho chúng làm điếm."
Nhưng dù ǵ th́ họ cũng là dân khác chủng tộc và có thù từ xưa. Chỉ ghê rợn hơn là chính nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam lại chối bỏ những người Việt này, lạnh tanh giả như không biết ǵ.
Lúc nào CSVN cũng cho rằng người Việt hải ngoại là có quốc tịch và nhiệm vụ với VN, vậy th́ các Việt Kiều Miên cũng có quốc tịch CSVN chứ ǵ? Rước họ về cho đi làm ruộng ở Lê Minh Xuân cũng tốt thôi.
|