View Single Post
Old 06-13-2014   #2
Romano
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
 
Romano's Avatar
 
Join Date: May 2007
Posts: 136,951
Thanks: 9
Thanked 6,550 Times in 5,496 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 38 Post(s)
Rep Power: 172
Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10
Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10Romano Reputation Uy Tín Level 10
Default

Chờ cho đến khi ông tướng ăn xong, Thanh mới bạo gan hỏi:

- Thưa Thiếu Tướng, em muốn hỏi Thiếu Tướng một việc nhỏ ạ.
- Thức ăn nhà hàng này cậu làm ăn được đấy, tôi gởi lời khen ... hỏi th́ hỏi đi.
- Thưa Thiếu Tướng, Thiếu Tướng c̣n tính tổ chức đêm nói chuyện về cái công ty lớn của Thiếu Tướng không ạ?
Ông tướng đưa cặp mắt ngầu đỏ sau gần nửa chai XO nh́n Thanh hỏi:
- Tổ chức chứ sao không? Sao cậu hỏi thế?

- Tŕnh Thiếu Tướng, em có nói chuyện với ông Nam. Không biết ông ấy có nói với Thiếu Tướng chưa.
Ông tướng bỗng đâm cáu:
- Chuyện ǵ th́ nói mẹ nó ra, ỡm ờ măi.
- Thưa Thiếu Tướng, em muốn xin Thiếu Tướng cho một ít tiền đặc cọc trước ạ. Thiếu tướng thông cảm cho em, sở hụi cho mấy trăm người lớn lắm ạ, em lo không xuể.

Ông tướng xem như ngố ra một lúc nhưng rồi ông hỏi ngay:
- Thế th́ thằng Nam nó tổ chức ở đây à?
- Vâng, thưa Thiếu Tướng, em tưởng Thiếu Tướng biết ạ?
Ông tướng không trả lời mà lại đưa mắt nh́n một ṿng khắp nhà hàng. Ông hơi nhăn mặt lại một chút rồi hỏi:
- Chỗ này chứa được bao nhiêu người?
- Thưa khoảng 250 th́ dễ dàng. 300 th́ hơi chật một tí ạ.
- Thế th́ thằng Nam nó không t́m được chỗ nào lớn hơn và sang hơn một chút sao?

Nam cúi mặt nh́n xuống đất, ráng che dấu một nỗi buồn vừa dấy lên trong ḷng:
- Tŕnh Thiếu Tướng, đối với Việt Nam ḿnh th́ chỗ này là sang nhất và ngon nhất vùng West Bank đấy ạ.

Ông tướng lắc đầu mấy cái:
- Đúng là chốn nhà quê nhà mùa có khác. Cái quán tí tẹo bằng lỗ mũi như thế này mà cũng dám đặt tên là Sài G̣n Mây Bay. Phải gọi Hố Nai ruồi đậu th́ nghe nó đúng hơn ... h́ h́ ...
Bọn đàm em ông tướng ngồi trên bàn, nghe như thế th́ bật cười lên rầm rộ. Lại có thằng c̣n đập cả bàn, làm như đắc ư lắm. Lạ một điều là Thanh cũng cất tiếng cười theo.

Vợ Thanh đứng trong quầy nh́n ra, chỉ muốn chạy tới tát cho lăo già ... Thiếu Tướng ăn nói mất dạy một bợp tai rồi muốn ra sao th́ ra nhưng chẳng dám. Chị đang suy nghĩ xem thử ai sẽ trả tiền bữa ăn tối hôm nay. Đây không phải là lần đầu tiên ông tướng đến ăn ở đây rồi lờ đi, người nọ dục người kia rồi cuối cùng chẳng có ai trả tiền cả. Chị quyết tối nay sẽ gọi cảnh sát nếu họ không trả tiền ăn nhậu.
Ông tướng bỗng ngưng cười. Ông hỏi:
- Thằng Nam chịu trách nhiệm buổi tổ chức này. Nó đâu rồi?
- Tŕnh Thiếu Tướng em không biết ạ.
- Cậu gọi nó ra tôi hỏi chuyện coi.
- Vâng ạ.

Thanh quay lui đi vào trong quầy, nhấc ống điện thoại, quay số. May quá, Nam là người bốc máy lên nghe:
- Nam đấy hả, Thanh đây mày. Ông tướng đang ăn nhậu ở tiệm tao, ổng cho gọi mày ra gấp.
- Mày chờ đấy, 25 phút nữa tao có mặt.
Gác điện thoại, Thanh thở phào ra một cái. Có thằng Nam đây th́ thế nào ông tướng cũng phải x́ tiền ra ...
Thanh trở ra. Ông tướng lại bảo:
- Này, cho thêm chai XO, mấy chai Perrier, thêm nước đá, thuốc lá.
Thanh trả lời:

- Thưa Thiếu Tướng, có ngay ạ.
Cứ như sự thường th́ khách càng gọi nhiều th́ chủ nhân càng mừng, nhưng không hiểu sao, Thanh lại thấy lo lo trong bụng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam đă đứng trước mặt ông tướng Kít, dơ tay lên chào kiểu nhà binh, giống y hệt như ngày xưa anh c̣n ở trong quân đội.

Ông tướng cười, chỉ vào cái ghế sát đó:
- Ngồi xuống đây. Uống cổ nhắc nhé.
- Vâng, xin cám ơn Thiếu Tướng.
Khỏi cần ai mời, Thanh cũng tự động kéo ghế ngồi xuống cạnh Nam ...
Sau vài ly rượu, ông tướng hỏi:
- Cậu nhận trách nhiệm tổ chức buổi tiệc, công việc đến đâu rồi?
Thanh tŕnh bày mọi chuyện rồi kết luận:
- Tôi có hai vấn đề trước mặt xin phép muốn hỏi Thiếu Tướng.
- Hỏi đi.

- Thưa Thiếu Tướng, thứ nhất, tôi nghe nói nhà băng First Jefferson National Bank sẽ tài trợ bữa tiệc này, và nếu thế, ḿnh có cần phải thâu tiền của người dự tiệc hay không.
- Dĩ nhiên là nhà băng họ đài thọ, nhưng cậu vẫn phải thâu tiền trước để nếu cần th́ ḿnh có tiền để xài vào việc khác.
Nghe như thế th́ cả Nam lẫn Thanh đều nẩy lên những thắc mắc trong đầu nhưng không tiện hỏi đành lờ luôn. Nam hỏi sang câu hỏi thứ hai, rắc rối hơn:
- Thưa Thiếu Tướng, ông chủ nhà hàng đây cần 3000 USD tiền đặc cọc cho bữa tiệc ạ.

Một câu hỏi ai cũng tưởng là khó khăn lắm nhưng ông tướng trả lời liền một cách dễ dàng, không cần phải suy nghĩ:
- Đă nói nhà băng đài thọ th́ họ phải trả tiền. Cậu cứ ứng trước cho tôi đi, nhà băng sẽ trả lại cho cậu.
Nam ú ớ, mặt mày tái xanh lại với số tiền khổng lồ mà ḿnh không có:
- Thưa Thiếu Tướng, em ... em ... không có ... không có ...
Ông tướng cười dễ dải:
- Cậu có bao nhiêu cứ đưa trước cho ông chủ, trước sau ǵ th́ nhà băng họ cũng trả mà.

Nam nh́n Thanh. Thanh nh́n Nam. Hai người nh́n nhau, máu họng muốn trào ra nhưng không nói được ǵ. Ông tướng lại buôn một câu xanh dờn khác:
- Nói cho các cậu biết, tiền tôi đầu tư bạc triệu vào cái chương tŕnh này, nhưng tôi làm ǵ giữ tiền mặt trong người. Các cậu làm việc với nhau. Mai mốt đại công ty thành công lớn, tiền vào như nước th́ công của các cậu không nhỏ đâu đấy nhé ...

Nam muốn phản đối nhưng lưỡi như cứng lại. 3000 USD là một số tiền tuy không lớn lắm nhưng đối với những người làm việc lănh lương tháng như Nam là cả một năm trời dành dụm.
Anh chưa kịp nói ǵ th́ ông tướng đă quay sang nói với Thanh:
- Cậu cho tôi cái bill.

Nghe như thế th́ Thanh ... mừng quưnh lên, đứng dậy liền như một cái ḷ xo, quên tuốt luôn chuyện tiền đặc cọc đang thương lượng dở dang. Anh chạy vào, hớn hở bảo với vợ, mặt mày tươi rói lên:
- Cho ông tướng cái bill gấp, ông tướng trả tiền.
Mụ vợ lườm chồng một phát, nguưt nhỏ:
- Người ta ăn uống người ta trả tiền là chuyện thường t́nh, việc chó ǵ mà phải mừng phải sướng lên như thế?
Thanh cũng không vừa, gắt lại:
- Đàn bà chẳng biết ǵ cả. Xưa nay ông ấy ăn uống ông ấy có bao giờ trả tiền đâu.

- Tại anh quá nhu nhược, lần này mà không trả tiền th́ tôi gọi cảnh sát đấy. Thiếu tướng thiếu tá ǵ mà ăn không giả tiền là tôi cho vào tù hết.
Thanh trừng mắt nh́n vợ, nạt nhỏ:
- Hôm nay em ăn nói hay quá nhỉ. Cứ đưa bill đây cho tôi, khỏi có nói ǵ lôi thôi cả.
Thanh cầm cái bill đựng trên một cái đĩa ra, lễ phép cúi đầu để trước mặt ông tướng rồi đứng chờ.

Nhưng ông tướng chừng như không nh́n thấy, cứ tiếp tục nâng ly rượu lên uống. Rồi ông tḥ tay đẩy cái đĩa vào sâu phía bên trong, gần đám đàn em đang ngồi ...
Thanh kiên nhẫn đứng chờ, hy vọng một người nào đó sẽ ra tay nghĩa hiệp.

Nhưng hành động nghĩa hiệp thường chỉ có trong phim Tàu, ít khi nào xảy ra trong một nhà hàng Việt Nam trên đất Mỹ. Bọn đàn em của ông tướng nh́n nhau rồi tảng lờ, làm như chẳng thấy ǵ, y hệt đàn anh.
Ông tướng quét cặp mắt ... lồi nh́n lướt qua bọn đàn em. Ông biết tỏng đàn em ḿnh, cũng như ḿnh, chẳng có thằng nào có tiền để trả. Chuyện này dễ hiểu bởi v́ ở đất Mỹ này, muốn có tiền th́ phải làm lụng, c̣n bọn đàn em của ông, giống như ông, chẳng thằng nào có công ăn việc làm cả, tối ngày chỉ chơi bời đàn đúm, nếu không đi ăn cướp hoặc ăn xin th́ làm ǵ có tiền.

Nhưng ông tướng vốn là một người mưu mẹo, luôn luôn có những sáng kiến khi cần thiết. Ông liền cầm tờ giấy tính tiền lên, liếc nh́n qua rồi hỏi Thanh:
- Cậu muốn tôi cho cậu bao nhiêu tiền tip?

Một câu hỏi thật là bất ngờ. Thanh trả lời:
- Thưa, Thiếu Tướng đến tiệm em ăn uống là em vui rồi, Thiếu Tướng muốn cho bao nhiêu cũng được.
- Thế th́ tôi cho cậu 300 được không.
Thanh nói ngay:
- Tŕnh Thiếu Tướng, cái bill chỉ có 500 USD, Thiếu Tướng cho như thế là nhiều quá, em chẳng dám.
Ông tướng đưa cái dĩa có cái giấy tính tiền lại cho Thanh, nhăn mặt nói:
- Cậu buôn bán mà ăn nói sao yếu như thế th́ chừng nào mới giàu được? Cậu phải đ̣i cho nhiều thêm chứ. Đây, tôi cho cậu 300 USD tiền tip, cậu cứ ghi vào chi phí cho tôi, hôm nào nhà băng thanh toán tiền, cậu cứ giữ lấy ...

Thanh tái mặt lại, không nói được một lời. Không nói được nhưng bỗng nghe được tiếng quát của mụ vợ từ phía bên trong:
- Đồ khốn nạn ...
Thanh giật ḿnh, cùng mọi người quay mặt nh́n vào.
Ở phía sau quầy, vợ Thanh cầm cái ǵ đó đập xuống quầy nghe đến rầm một tiếng rồi chửi đổng:
- Đồ khốn nạn, quân ăn cướp ... Bộ mấy người tưởng tôi lấy gió làm ra rượu ra thịt cho mấy người ăn uống sao ...
Thanh hoảng hồn chạy vào trong, vừa chạy vừa nói với vợ:
- Em sao thế ...
- Sao cái ǵ? Bị ăn quịt th́ chửi chứ c̣n sao ǵ nữa. Đây không phải là lần đầu bọn này đến đây ăn quịt ...

Thanh nắm tay vợ kéo tuột vào nhà bếp, anh nói:
- Chuyện đâu c̣n đó, em b́nh tĩnh cho anh một chút được không nào?
Vợ Thanh hất tay anh ra, trả lời:
- B́nh tĩnh làm sao được. Bọn khốn nạn này ăn quịt vợ chồng ḿnh bao nhiêu lần rồi, làm sao b́nh tĩnh được.
Thanh nhỏ nhẹ:
- Em phải nh́n xa một chút. Anh đang chuẩn bị cái bữa tiệc gần 7 ngàn USD cho ông tướng. Khi tiệc xong, ḿnh đ̣i cũng chưa muộn cơ mà. Hơn nữa, nhà băng họ sẽ đài thọ, ḿnh có thể tăng giá tiền bữa tiệc lên để lấy lại vốn ...
Vợ Thanh ứa nước mắt ra:

- 7 ngàn đâu chưa thấy, đă thấy mất toi 500 bạc. Anh nghĩ lại xem, kể từ khi thằng Thiếu Tướng khốn nạn nhà anh về đất New Orleans này, vợ chồng ḿnh bị nó và đàn em nó ăn quịt bao nhiêu lần rồi.
- Anh rất thông cảm với em, anh cũng đứt ruột ra từng khúc đây ... Nhưng em phải nhớ, dù sao th́ ống cũng là ... là ... cựu phó tổng thống, tiền bạc thiếu ǵ, nhưng ông ấy tạm thời đang kẹt, ḿnh không nên ép ổng quá ...

Vợ Thanh khóc lên rưng rức, không c̣n kềm chế được:
- Em nói cho anh biết, nếu lần này mà anh không thâu được tiền bữa tiệc là vợ chồng ḿnh chia tay nhau. Em nói thật ...
Thanh không nói ǵ, chỉ cúi gầm mặt và xoay người bước ra ngoài. Anh không ngờ vợ anh có thế nói được với anh một câu tàn nhẫn như thế.
Ở bên ngoài, mọi người đă rút đi hết, chỉ c̣n ḿnh Nam ngồi cúi đầu ủ rũ bên băi chiến trường ngổn ngang bát đĩa ...
Thanh kéo ghế ngồi xuống gần bạn. Hai ông phi công ngồi im bên nhau như thế một lúc rồi Nam chợt mở miệng hỏi:
- Mày thấy thế nào?

- Tao cũng không biết phải suy nghĩ như thế nào nữa. Vợ tao vừa mới đ̣i bỏ tao đấy. Tao không ngờ chuyện lại vỡ lớn ra như thế.
- Mẹ, tao là vợ mày th́ tao đă bỏ mày từ lâu rồi.
- Tao lạy mày, tao đang muốn tự tử chết đây.
Nam làm một ngụm rượu, hỏi:
- Mày có muốn huỷ bỏ bữa tiệc không?

Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Không, v́ 3 lư do. Thứ nhất, chỗ này là chỗ làm ăn, thiệp mời đă gởi đi rồi, tao mà bỏ th́ mất hết uy tín. Thứ hai, nếu tao mà bỏ th́ sẽ mất hết cả ch́ lẫn chài, chẳng bao giờ lấy lại được số tiền bị ăn quịt. Hơn nữa, dù sao th́ ḿnh cũng nên trọng ông tướng một chút. Thứ ba, ông tướng có bảo tụi ḿnh có quyền thâu tiền. Tao nghĩ, trong khi chờ nhà băng hoàn tiền, tao có thế sử dụng số tiền ḿnh thâu quan khách ngày hôm đó.

Nam gật gù cái đầu, vỗ vai bạn:
- On second thought, nếu tao là vợ mày, chưa chắc tao đă bỏ mày đâu.
- Tiên sư bố nhà mày. Chưa biết vợ mày bỏ mày trước hay vợ tao bỏ tao trước ...
Tối hôm bữa tiệc, trong quán Sài G̣n Mây Bay, Nam bận đồ vét, đi qua đi lại trên sân khấu, tay cầm mi-crô, bộ điệu rất là trang trọng. Nam có đủ lư do để trở thành ... trang trọng. Anh là người MC cho buổi tối hôm đó ...

Đúng hơn, cũng chính v́ cái “giấc mộng MC” mà anh nhận lời đứng ra tổ chức chương tŕnh cơm thân mật tối hôm nay cho ông tướng.
Nam là một con người tốt nhưng phải cái tật ham nói và mê làm MC. Khi đứng trên sân khấu với cái mi-crô trong tay, anh luôn luôn có cảm tưởng là ḿnh đang đứng trên ... thiên đàng. May là tướng tá anh cao ráo, mặt mũi dễ nh́n và ăn nói cũng tạm được nên thường được thiên hạ mời làm MC vào các dịp lễ lạc. Cách đó mấy tháng, trong một buổi nhậu, ông tướng hỏi ai muốn đứng ra tổ chức chương tŕnh cơm thâm mật, anh t́nh nguyện đứng ra tổ chức. Ḿnh đứng ra tổ chức th́ cái chức MC chắc chắn phải lọt vào tay ḿnh, Nam chắc chắn như thế.

Mà nó ... như thế thật. Sau bao nhiêu khó khăn th́ cuối cùng cái giấc mộng MC của Nam cũng đạt được. Quan trọng hơn cả, bữa tiệc tối hôm nay không phải là bữa tiệc thường. Bữa tiệc tối hôm nay là bữa tiệc đông nhất thành phố, với sự hiện diện của cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít và 100 triệu USD bay lờ lững đâu đây trong gió. Suốt một tháng qua, anh đă chuẩn bị những câu nói, những lời giới thiệu, những câu hài hước mà anh góp nhặt được trên báo, trong các chương tŕnh ca nhạc. Thỉnh thoảng, anh đứng trước gương trong pḥng tắm, cầm cái lược của vợ đưa lên miệng tập nói như nói vào micro. Anh tự pha tṛ rồi tự cười lấy. Có lúc lại vung tay múa chân như một ... thằng khùng. Một lần, vợ anh bất ngờ bước vào nhà tắm, nh́n thấy anh như thế th́ lắc đầu ngán ngẩm nhưng không nói ǵ.

Trong lúc Nam đi lại trên sân khấu mặt mày trang trọng th́ Thanh đứng khoanh tay tại cửa, nơi có kê một cái bàn dài để cho quan khách kư tên lưu niệm. Nói là lưu niệm nhưng thật ra, đó là nơi ṿi tiền quan khách. Ba nàng “Người Đẹp Không Quân” ngồi thành một hàng, tha thướt trong chiếc áo dài xanh da trời. Trên bàn là một cuốn sổ và bên cạnh cuốn sổ là một cái hộp đựng tiền. Một trong ba nàng là vợ Thanh, ngồi ngay chính giữa, cười nói luôn miệng. Ai cho bao nhiêu, Thanh đều ghi nhớ trong ḷng.

Thiệp mời 7 giờ tối nhưng măi đến hơn 8 giờ, phái đoàn của ông tướng mới đến. Bước vào đầu tiên là 3, 4 ông mặt mày nghiêm trang và trang trọng như đi duyệt binh ngày lễ. Ông tướng đi sau, chung với phu nhân ḿnh là bà Trâm. Kế bên bà Trâm là một người mập tṛn, nước da đen, trán hói, cặp môi dày và thâm ś như da trâu.

Người ấy là cựu Thiếu Tá Đặng Tây, đến từ Houston. Tây có viết được mấy bài báo và thơ đăng trên tờ Lư Tưởng ở Houston và nhờ đó, đi đâu Tây cũng luôn luôn tự giới thiệu ḿnh là “nhà văn Không Quân”, dù không ai có thế hiểu được “nhà văn không quân” nó khác với nhà văn thường ở chỗ nào.

Vợ Thanh nh́n thấy phái đoàn ông tướng th́ nhăn mặt lại một chút rồi mới gượng được một nụ cười giả dối và nói:
- Kính mời các anh kư sổ lưu niệm cho chúng em.
Chẳng ai trả lời v́ chẳng ai có tiền, cứ tiếp tục đi thẳng. Ông tướng và bà tướng cũng lờ luôn, chẳng dám nh́n mấy người đẹp. Nhà văn không quân liếc nh́n mấy em, khen “Mậy o ăn chi mà đẹp rứa hỉ” rồi đi luôn.
Nam nh́n thấy phái đoàn th́ liền lớn tiếng nói như hét vào micro:
- Kính thưa quư vị, chúng tôi vừa nh́n thấy Thiếu Tướng Nguyễn Kít và phái đoàn vừa bước vào, xin quư vị cho Thiếu Tướng và phái đoàn một tràng pháo tay thật lớn, thật to để chào mừng quan khách ...

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Nam thích quá, nói luôn:
- Kính thưa quư vị, ngoài Thiếu Tướng và phu nhân, chúng tôi c̣n nhận thấy sự hiện diện của nhà văn không quân tài hoa nổi tiếng Đặng Tây biệt hiệu Phong T́nh, cây viết cột trụ số một của báo Lư Tưởng, nhà thơ vĩ đại nhất thành phố Houston. Xin quư vị cho nhà văn không quân Phong T́nh tài hoa bay bướm một tràng pháo tay ...
Lại vỗ tay. Chờ một lúc, Nam tiếp:
- Được biết, nhà văn không quân Phong T́nh trước kia là một phi công lái tàu bay vận tải tài hoa số một ...

Nam vừa nói đến đó th́ có một bàn tay níu áo ḿnh. Anh nh́n lại th́ nhận ra đó chính là nhà văn không quân Phong T́nh đang đứng trước mặt ḿnh. Anh giật ḿnh đánh thót, chưa kịp nói ǵ th́ nhà văn đă khoác tay nói giọng Nghệ An nghe đặc sệt:

- Anh giợi thiệu con khị chi mà loạ rựa hỉ? Anh đưa tôi cại micro hỉ.
Nam ngạc nhiên quá đổi, không biết phải phản ứng như thế nào. Nhà văn lại nói:

- Anh đưa Micro đi hỉ, ông tướng nọi tôi làm MC tội nay. Đựng buộn hỉ.
Mẹ, như thế th́ c̣n ǵ là giấc mộng MC của ḿnh nữa. Nam cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn té xỉu ngay trên sân khấu. Lại có một người nữa trong phái đoàn ông tướng tiến tới gần, dục:
- Đưa micro cho ông Tây đi. Lệnh của Thiếu Tướng.

Nam muốn ứa nước mắt, đưa cái micro cho nhà văn không quân rồi líu ríu bước xuống, tai c̣n nghe được người MC mới tự giới thiệu ḿnh:
- Kịnh thưa quỵ vị, tôi vâng lệnh thiệu tượng lạm MC cho bựa tiệc tội nay ...

Tây nói lung tung một hồi, toàn là những câu pha tṛ rẻ tiền và đôi khi lại c̣n tục tỉu nữa, nhưng mọi người lại cười vang ...
Nam líu ríu đi về phía cuối pḥng, mắc cỡ quá, chỉ muốn độn thổ cho xong. Lúc năy mặt anh trang trọng bao nhiêu th́ bây giờ x́u lại và đau khổ bấy nhiêu. Ra tới cửa, anh toan mở cửa bước ra bỏ về th́ Thanh kéo anh lại, hỏi:

- Tao tưởng mày làm MC mà, sao lại để cho thằng khùng đó lên?
Nam nghiến răng, chửi thề:

- Đeo mẹ thằng nhà văn chó đẻ. Nó dành chức ... MC của tao. Nó mà nhà văn cái đếch ǵ, ăn nói nham nhở nghe không chịu được.
Thanh phẫn nộ dùm cho bạn:

- Cũng tại mày tâng tốc nó quá đáng ... Tao biết thằng này, văn chương mẹ ǵ nó. Nhưng tại sao mày đưa micro cho nó?
Nam lắc đầu, thở dài:
- Nó bảo ông tướng ra lệnh cho nó. Biết thế th́ tao đếch thèm giới thiệu thằng chó đẻ.

- Thôi ngồi xuống đây uống với tao một ly cho hạ hoả đi.
Nam ngồi xuống, nhận ly rượu từ tay Thanh. Đang chán đời, anh làm luôn một lúc 4 ly đầy rồi ợ lên một phát thật lớn, cảm thấy nhẹ nhỏm trong ḷng đôi chút. Nh́n thấy vợ Thanh đang đếm tiền, Nam liền hỏi:
- Tối nay thâu được bao nhiêu hả chị?

- Gần 6 ngàn đấy anh. Cũng đỡ. Mấy hôm nay vợ chồng chúng tôi lo quá.
Romano_is_offline   Reply With Quote
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.09235 seconds with 10 queries