R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: May 2007
Posts: 135,150
Thanks: 9
Thanked 6,524 Times in 5,470 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 38 Post(s)
Rep Power: 171
|
Mặc mối quan tâm của hoàng tộc, hai người đă kết hôn vào ngày 24 Tháng 3, 1934 và Henriette từ đây mang tên Nam Phương Hoàng Hậu. Henriette tỏ ra thiếu bổn phận của người con dâu – không như điều mà Thái Hậu mong đợi, nhưng quả báo nhăn tiền. Sau khi sanh cho Bảo Đại ba con trai và hai con gái liên tục, cũng theo Hồng Vân, bà không c̣n giữ được thân thể mảnh khảnh như xưa nữa và không c̣n hấp dẫn đối với chồng. Sau một vài năm, Hoàng Đế quên mất lời thề chung thủy năm xưa và bay sang Pháp để tha hồ hú hí với đàn bà đẹp, đặc biệt là đàn bà Pháp. (62) Ông ta ăn nằm với một cô gái Pháp bán bar tên Everlyn Riva, sau đó th́ hết bà này tới bà khác, một vài bà chỉ là t́nh nhân, một vài bà là thứ phi và quên mất người vợ chính của ḿnh.
Hồng Vân viện dẫn những chuyện của thời đại quân chủ cũ của Việt Nam như Lê Thánh Tông và Mông Miệp (?) để đánh giá tính t́nh của Bảo Đại. Vua Lê Thánh Tông có 6 bà phi, trong đó có một bà người Trung Hoa. Và Mộng Miệp (?) có tới 78 con trai và 46 con gái với nhiều bà khác nhau. Theo truyền thống văn hóa và tục lệ, không thể trách cứ Bảo Đại về việc có nhiều bà, kể cả có vợ ngoại quốc. Nhưng tội của ông ta, theo Hồng Vân là tư cách xấu xa, không chung thủy của Bảo Đại, ở với bà nào rồi cũng phế bỏ, không giữ ǵn trách nhiệm của một vi lănh đạo tinh thần và chính trị của đất nước. Không giống như Lê Thánh Tông và Mộng Miệp (?) tác giả cho rằng Bảo Đại là kẻ đam mê cờ bạc, nghiện ngập và hiếu sắc, dan díu hết bà này tới bà khác và làm tổn hại tới danh dự của quốc gia. (63) Hơn thế nữa, do bản tính ham thích đàn bà Pháp, cộng thêm với sự thiếu nhạy bén chính trị làm cho các giới chức thực dân Pháp dễ sai bảo ông ta. Hồng Vân viết tiếp “Quư độc giả phải đồng ư với chúng tôi về điểm này, Bảo Đại chỉ là lá bài của Pháp – hoặc chính xác hơn nữa – của một số quan chức thực dân Pháp.” (64)
Chỉ bốn ngày trước cuộc trưng cầu dân ư, ban biên tập báo Thời Đại lại nhắc nhở độc giả về đời sống trụy lạc của Bảo Đại – như đă được viết ra bởi Hồng Vân trong Tháng 8 – qua bức tranh hí họa mô tả thời kỳ thơ ấu tẻ nhạt rồi sau đó là đời sống dâm đăng, tham danh hám lợi của Bảo Đại. Bất cứ ai đă xem qua bức tranh hư họa này th́ không thể nào quên được những h́nh ảnh sống động của một vị Hoàng Đế đắm ḿnh trong sắc dục, ăn nhậu, rượu chè và cờ bạc. Và người xem chắc chắn sẽ hiểu rơ ư nghĩa của phần cuối của bức hư họa với h́nh của Bảo Đại bị một lưỡi gươm đâm vào mắt bên cạnh hàng chữ 23 Tháng 10 – tức là ngày trưng cầu dân ư.
H́nh ảnh Bảo Đại ăn chơi trác táng chỉ là một trong những chiến dịch của Diệm nhằm bêu xấu Bảo Đại. Bên cạnh đó Bảo Đại c̣n là người phản quốc. Trước hết, Hồng Vân có ngụ ư khi gọi Bảo Đại là con cờ của Pháp để Diệm nhấn mạnh rằng Bảo Đại có tội v́ đă cam tâm làm đày tớ cho Pháp tạo điều kiện dễ dàng cho Pháp khẳng định quyền thống trị Việt Nam sau Đệ Nhị Thế Chiến. (65) Ủy Ban Trưng Cầu Dân ư đă ra một công bố tố cáo “Bảo Đại là vua bù nh́n, là nhà lănh đạo chia rẽ dân tộc, chia rẽ đất nước, đă bán đứng đất nước cho Pháp và Nhật nay lại cấu kết với thực dân và cộng sản bán nước một lần nữa.” (66) Về phần ḿnh, Bảo Đại trách cứ Trung Cộng, Liên-Sô và kết quả của Hiệp Định Genève là đă “bán rẻ” nửa phần Miền Bắc đất nước của ông cho chế độ nô lệ. Nhưng những lời kết án nói trên chỉ chứng Bảo Đại không những là vị vua bất tài mà c̣n là nhà lănh đạo không có thiện chí nh́n nhận trách nhiệm về những thất bại của ḿnh. (67)
Từ những cáo buộc nói trên, Bảo Đại coi như đă phạm tội chống lại Việt Nam là đă không tuân thủ Hiệp Định Genève. Đủ mọi thành phần – từ thường dân, lính tráng, các cơ quan của chính phủ và một loạt các nhóm chính trị của Miền Nam gửi cả đống thỉnh nguyện thư cầu Diệm truất phế ngôi vị quốc trưởng của Bảo Đại. (68) Những thỉnh nguyện thư này, chắc chắn là ép buộc hơn là tự động, bày tỏ sự phẫn nộ, kêu gọi truất phế Bảo Đại trên luận cứ Bảo Đại đă liên hệ tới một loạt những hoạt động chống chính quyền xảy ra từ năm trước. Những người viết thỉnh nguyện thư này cáo buộc Bảo Đại đă cấu kết với tướng cứng đầu Nguyễn Văn Hinh – Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Quốc Gia toan lật đổ Diệm vào cuối năm 1954. (69) Hơn thế nữa, họ kết tội Bảo Đại là đă hỗ trợ các giáo phái Cao Đài, Ḥa Hảo và B́nh Xuyên phá hoại chính phủ của Diệm vào Tháng 3 – 4 năm 1955. (70) Một vài nhóm cáo buộc rằng sở dĩ Bảo Đại tham gia vào nhóm phản quốc này là v́ ông ta không đủ đầu óc khôn ngoan để chỉ định một người đạo đức. Thay vào đó ông ta đă đưa vào chính quyền những kẻ hư đốn chỉ biết vơ vét cho đầy túi tham. Dù sao đi nữa, những cáo buộc thân-Pháp, chống-Diệm không đ̣i hỏi phải suy nghĩ nhiều bởi v́ Hoàng Đế thật sự hợp tác với người Pháp để thay thế Diệm bằng một chính phủ quốc gia khác giữa cơn khủng hoảng giáo phái vào mùa Thu. (72) Thế nhưng việc này khiến những người theo chủ nghĩa xét lại coi đây như thái độ phản bội, thiếu khôn ngoan chính trị giữa lúc chế độ của Diệm lung lay.
Những người theo Diệm coi hành vi bán nước không thể tha thứ được của Bảo Đại là cấu kết với Bắc Việt chứ không phải chuyện hợp tác với Thực Dân Pháp hay xúi dục các giáo phái chống lại Diệm. Vào Tháng Chín, 1955 trong cuộc phỏng vấn với Tạp Chí Collier, Bảo Đại xác nhận sẽ có cuộc tiếp xúc với Việt Cộng. Sự kiện này được nội bộ của Diệm khuếch đại thành việc Bảo Đại đang có kế hoạch đưa đất nước vào ṿng nô lệ (cộng sản) một lần nữa. (73) Hoàng Đế luôn luôn không giữ đúng vị thế của ḿnh trong những cuộc tranh chấp chính trị của nội t́nh Miền Nam, nhưng âm mưu cấu kết với cộng sản th́ hoàn toàn bất chính. V́ vậy Diệm nhất quyết phải tước bỏ quyền hành của Bảo Đại.
Công bố dân chủ
Rơ ràng Diệm đă dựa trên luân lư Khổng Mạnh để tấn công vào nhân cách của Bảo Đại như đă nói ở trên. Bảo Đại bị cáo buộc là thiếu luân lư và đạo đức, điều này khiến Việt Nam suy yếu và lâm vào ṿng nô lệ. Mặc dù những người của Diệm có thể đă giải thích như thế này trong khuôn phép của Khổng giáo, nhưng Diệm và đồng minh của ông ta chưa bao giờ công khai tuyên bố Bảo Đại đă bị tước đoạt thiên mệnh. Partha Chatterjee – một lư thuyết gia thời hậu-thuộc- địa viết rằng “Ngay cả những chế độ phi dân chủ nhất hiện nay cũng đều tuyên bố quyền hành của họ không phải phát xuất từ thần linh, hoặc từ quyền nối ngôi hoặc đi chinh phạt mà do ư chí toàn dân.” (74) Cũng vậy, Diệm t́m cách chứng tỏ rằng trách nhiệm chọn lựa lănh đạo là do toàn dân quyết định.
Thật vậy, nếu Bảo Đại một khi đă mất thiên mệnh th́ người ta có thể kết luận từ những chiến dịch của Diệm là nền quân chủ cũng không c̣n được người dân ưa chuộng nữa. Diệm và đồng minh của ông ta là tiêu biểu cho nền dân chủ và là người lèo lái để chống lại nền quân chủ xấu xa. Trong khi các sử gia có khuynh hướng (traditionally) cho rằng những lời tuyên truyền ồn ào (rhetoric) về dân chủ của Diệm là để trực tiếp nhắm vào Hoa Kỳ. Những tài liệu Việt Ngữ cho thấy những ư tưởng này được quảng bá rộng răi trong khối quần chúng dưới vĩ tuyến 17. (75) Thủ Tướng đă dùng cuộc trưng cầu dân ư như là một cơ hội để khởi xướng một chiến dịch rộng răi giáo dục người dân Miền Nam về sự tốt đẹp của nền dân chủ và sự độc ác của chế độ phong kiến.
Vào ngày 6 Tháng 10, khi chính thức công bố kế hoạch của cuộc trưng cầu dân ư, Diệm đă mô tả đây là tiếng kêu khẩn thiết từ người dân chống lại Bảo Đại. Diệm đưa ra vô số kiến nghị từ các nhóm chính trị, tôn giáo và quần chúng gửi lên chính phủ thỉnh cầu tổ chức cuộc trưng cầu dân ư để truất phế Bảo Đại và ổn định t́nh h́nh chính trị Miền Nam. Chính v́ thế mà Thủ Tướng đă quảng cáo cuộc trưng cầu dân ư như là một đáp ứng cho những đề nghị “dân chủ và hợp pháp”. (76)
Tuy nhiên Diệm đă mường tượng thấy cuộc trưng cầu dân ư không phải là một h́nh thức đơn thuần. Nó có thể là sự khởi đầu gia nhập vào thế giới tự do. Diệm tuyên bố “Nó chính là bước khởi đầu của người dân được tự do hành xử quyền hạn chính trị.” (77) Trong bản tuyên bố của chính phủ vào ngày 19-10-1955 Diệm đă tha thiết kêu gọi người dân hăy nắm lấy những quyền hạn dân chủ này: “Quốc dân đồng bào, hăy mạnh dạn bày tỏ ư chí của ḿnh! Hăy dũng cảm tiến lên con đường Tự Do, Dân Chủ và Độc Lập!” (78) Và trước cuộc trưng cầu dân ư một ngày, Diệm đă kêu gọi trên đài phát thanh, “Ngày 23 Tháng Mười tới đây là ngày đầu tiên trong lịch sử đất nước, nam cũng như nữ được hành xử một trong những quyền hạn của người dân trong chế độ dân chủ, đó là quyền bỏ phiếu.” (79)
V́ Việt Nam không có truyền thống chính trị dân cử cho nên Bộ Thông Tin của Miền Nam phải vạch ra (chỉ rơ cho người dân) nếu Diệm thật sự mong muốn người dân hành xử quyền đầu phiếu. Ban tham mưu khởi đầu chiến dịch với những mô tả cặn kẽ thế nào là một chính quyền dân chủ và cấu trúc của nó. Một tờ truyền đơn do chính quyền tung ra nêu rơ câu hỏi tại sao nhất thiết phải tổ chức cuộc trưng cầu dân ư truất phế Bảo Đại cho dù người dân và phe phái của Diệm đă yêu cầu Bảo Đại thoái vị vào Tháng Tư và Tháng Năm. Truyền đơn giải thích rằng “Truất phế Bảo Đại là hành đông bức thiết và phải theo đúng tiến tŕnh dân chủ để truyền một mệnh lệnh rơ ràng cho đối thủ không thể chối căi được.” (80)
Phần c̣n lại của tờ truyền đơn đă tiết lộ cho thấy một số người Việt Nam có thể có hiểu biết rất ít về tiến tŕnh dân chủ và thậm chí về cả chính quyền trung ương. Tờ truyền đơn giải thích “Cuộc trưng cầu dân ư là phương pháp cực kỳ dân chủ theo đó người dân có thể bày tỏ nghĩ của ḿnh bằng cách bỏ phiếu quyết định những vấn đề quan trọng của đất nước như chọn lựa thể chế cho quốc gia, chọn lựa người lănh đạo đất nước…” Rồi nó tiếp tục mô tả sự quan trọng của việc ổn định vai tṛ của người lănh đạo quốc gia, đặc biệt đối với Việt Nam, nửa phần đất nước đang trong ṿng nô lệ cộng sản, c̣n nửa phần tự do kia th́ chưa có hiến pháp hoặc bầu cử quốc hội. C̣n Bảo Đại th́ bị người dân oán ghét, thế giới khinh miệt cho nên không thích hợp với nhu cầu của đất nước đang cần một vị lănh đạo cương quyết và có khả năng. (81) V́ lư do nêu trên, theo người của Diệm, người dân phải có trách nhiệm truất phế Bảo Đại vào ngày 23 Tháng Mười.
Trong những tháng trước cuộc bầu phiếu, báo chí Sài G̣n cùng với Bộ Thông Tin lên đài phát thanh quảng bá về chế độ dân chủ. Bài xă luận của tờ Thời Luận viết “Dưới chế độ độc tài, cộng sản hoặc phát-xít, người dân không bày tỏ ḷng trung thành với nhà vua hoặc ḷng hiếu thảo với cha mẹ mà là trung thành với đảng. Chính v́ thế mà người dân không được phép nói đến quyền lợi cá nhân hoặc những nhu cầu thiết yếu cần phải được thỏa măn.” (82) Tác giả bài xă luận tiếp tục nói rằng dưới chế độ dân chủ th́ người dân có bầu cử tự do, được khuyến khích chỉ trích chính quyền, và chỉ đ̣i hỏi hy sinh khi nào sự hy sinh đó đem lại lợi ích cho người dân. V́ thế dân chủ là bước đi lên từ chế độ phong kiến cũ, c̣n với chế độ cộng sản th́ hiển nhiên cho thấy là một sự thoái bộ lớn lao.
Diệm và những người ủng hộ Diệm luôn luôn nói rằng cuộc cách mạng dân chủ này là một phong trào quốc gia rộng lớn. Cả Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa lẫn Diệm đều tuyên bố rằng chế độ của ḿnh là chính thống cho toàn cơi Việt Nam, trên và dưới vĩ tuyến 17. Theo cộng sản Bắc Việt th́ chính quyền Miền Nam thực chất chỉ là thuộc địa kiểu mới của Hoa Kỳ. (83) C̣n Diệm th́ đánh trả bằng lư luận tương tự: Cộng sản cố hữu là chế độ độc tài, không màng tới ư nguyện của người dân. Tệ hại hơn nữa, Bắc Việt hiển nhiên nằm dưới sự khống chế của thực dân Trung Cộng và Sô-Viết. Báo chí Sài G̣n đăng tải những chuyện khủng khiếp về những cuộc thảm sát tại Miền Bắc do những người tỵ nạn hiện đang sống trong những trại định cư kể lại để cho thấy bản chất thật sự của chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa. Bộ tham mưu của Diệm, v́ thế khẳng định quyền thiết lập một chính phủ chính thống cho toàn cơi Việt Nam và chờ đợi một thời cơ giải phóng Miền Bắc, thống nhất đất nước.
Thật vậy, một bài báo trên tờ Lửa Sống ở Sài G̣n đă khẳng định cộng sản là trở ngại chính yếu cho việc thiết lập một chính quyền dân chủ ; là cấu trúc phục vụ và bảo vệ quyền lợi của người dân. (84) Bất cứ ai, trong trường hợp này là Bảo Đại, nếu cố t́nh hợp tác với cộng sản, thực dân hoặc phong kiến là đi ngược lại với quyền lợi của đất nước và làm nguy hại tới phúc lợi và tương lai ổn định của Việt Nam. Con đường duy nhất để vứt bỏ quá khứ lạc hậu, chế độ tham nhũng là bỏ phiếu để đề cao người đă bày tỏ tinh thần chống cộng.
Những quảng bá ồn ào về dân chủ và sự lên án cộng sản của Diệm dùng trong khuôn khổ của cuộc trưng cầu dân ư có mục đích xa hơn là hạ uy tín Bảo Đại. Bên cạnh việc giải thoát Nam Việt Nam ra khỏi anh hưởng của Pháp thông qua Bảo Đại, Diệm c̣n nh́n thấy trưng cầu dân ư là phương tiện chính thống để từ chối cuộc tổng tuyển cử qui định bởi Hiệp Định Genève. (85) Bằng cách mô tả chế độ của Miền Nam là một nền dân chủ và lên án nhà cầm quyền Miền Bắc là độc tài, Diệm hy vọng lấy được sự hỗ trợ của quần chúng trong nước và quốc tế cho việc Diệm không muốn thương thuyết với cộng sản.
Lùi lại thời gian trước vào cuối Tháng Sáu, Bộ Trưởng Ngoại Giao của Miền Nam Vũ Văn Mẫu đă cho Liên Hiệp Quốc biết là chính quyền Miền Nam t́m cách thống nhất đất nước qua những cuộc bầu cử tự do và dân chủ. Tuy nhiên ông ta nhấn mạnh rằng chính quyền Miền Nam là “chính quyền hợp pháp duy nhất của Việt Nam” cho nên sẽ theo đuổi việc thống nhất đất nước qua những cuộc bầu cử Quốc Hội chứ không phải là tham dự cuộc tổng tuyển cử do Ủy Hội Kiếm Soát Quốc Tế tổ chức. (86) Trong khi Hoa Kỳ âm thầm hỗ trợ những nỗ lực của Nam Việt Nam để tránh tổ chức tổ chức tổng tuyển cử, họ thúc dục Diệm bắt đầu tham khảo với Miền Bắc để tạo vẻ bề ngoài là tuân thủ Hiệp Định Genève.
Nhưng vào ngày 16 Tháng Bảy 1955, chỉ mười ngày sau khi công khai hóa kế hoạch trưng cầu dân ư truất phế Bảo Đại, Diệm đích thân tuyên bố không thương thuyết với Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa về vấn đề tổng tuyển cử. Ông ta nói “Chúng tôi không bị ràng buộc bởi Hiệp Định Genève mà hiệp định này đi ngược với ư muốn của toàn dân Việt Nam.” V́ thế ông ta kêu gọi người dân dưới vĩ tuyến 17 hỗ trợ cho sứ mạng của ông là thiết lập một chính quyền tự do, dân chủ, độc lập để đối đầu với chế độ của Hồ Chí Minh. (88) Hệ thống báo chí bị kiểm soát chặt chẽ tại Sài G̣n đă liên tục hỗ trợ cho lập trường của Diệm và coi Hiệp Định Genève là “bán nước” và nhấn mạnh rằng việc buộc Miền Nam phải tham gia vào cuộc tổng tuyển cử như dự trù là một bước thoái bộ nghiêm trọng và nô dịch hóa đất nước. (89)
Theo những người chống cộng ở Miền Nam, cộng sản cố hữu vốn phản dân chủ do đó chính quyền Miền Bắc không đủ tư cách để tổ chức một cuộc bầu cử thật sự tự do. Vào ngày 15 Tháng Tám 1955 Nghiêm Thị Xuân (hay Nghiêm Xuân Thiện?) một người ủng hộ Diệm, một người chống cộng mạnh mẽ và là chủ nhiệm tờ Thời Luận, (90) tờ tuần báo có số phát hành nhiều nhất tại Sài G̣n đă bảo vệ lập trường này trong một bài nhan đề “Làm Thế Nào Để Tổ Chức Bầu Cử Tự Do Tại Việt Nam”. Ông ta tố cáo cán binh cộng sản đă vào nhà dân trước cuộc bầu cử 1946 của Việt Minh và buộc người dân phải bỏ phiếu cho những ứng viên cộng sản đă được lựa chọn trước. Vào ngày bỏ phiếu, những cán binh này đi theo người dân tới pḥng phiếu để theo dơi xem người dân có làm đúng như vậy không. Nghiêm kết luận rằng “Không chính quyền quốc gia hay người dân xứ tự do nào lại có thể chấp nhận cuộc bầu cử vô nghĩa như vậy.” (91)
Trong chiến dịch trưng cầu dân ư Tháng Mười, Diệm né tránh tập trung vào cuộc tổng tuyển cử mà chú tâm vào cuộc bầu cử Quốc Hội dự trù vào đầu năm 1956 và Hiến Pháp sẽ do những dân biểu mới đắc cử được tuyển chọn để soạn thảo. Diệm liên tục quảng cáo cuộc trưng cầu dân ư 23 Tháng 10 chỉ là một trong những bước khởi đầu cần thiết để thiết lập nền dân chủ. Tiến tŕnh dân chủ chỉ hoàn tất khi Hiến Pháp được phê chuẩn. (92)
Các giới chức Hoa Kỳ hoàn toàn ủng hộ nỗ lực của Diệm nhằm tránh cuộc tổng tuyển cử bằng cách thiết lập cuộc bầu cử Quốc Hội cho Miền Nam nhưng lại dè dặt về những kế hoạch mà Diệm đang làm. Kenneth Young nói rằng “Một quốc hội cho Việt Nam Tự Do là điều kiện tiên quyết cho bất kỳ cuộc cân nhắc để lấy ư kiến người Việt Nam cũng như những cuộc bầu cử cho toàn dân Việt Nam” (all-Vietnamese elections). Nhưng Kenneth lo ngại về những cuộc bầu cử dân chủ mà kết quả không sao tiên đoán được tại những quốc gia mới độc lập và khả năng tiềm tàng có thể làm suy yếu chế độ của Diệm vốn đă mong manh. Từ đó Kenneth cảnh báo, “Tôi ngần ngại v́ Hoa Kỳ và người bạn của họ (Nam Việt Nam) đang đẩy người dân Việt Nam xuống một con đường mà không sao quay trở lại được nữa (no return).” (94)
|