Bao năm chia cách , bây giờ gặp đây.
Mấy chục năm sau gặp nhau, cô du kích già đi nhưng bộ dạng vẫn chẳng khá khẩm ǵ hơn xưa. Thằng Mỹ mới hỏi.
- Mày chiến đấu như thế mấy chục năm để bây giờ mày vẫn tồi tàn thế này sao.?
O du kích hiên ngang ngẩng đầu trả lời.
- Sở dĩ chúng mày thua v́ chúng mày không có chân lư. Chân lư của chúng tao là chiến đấu cho giai cấp lănh đạo, chứ không phải cho bản thân ḿnh.
Trong đầu tên Mỹ hiện ra những h́nh ảnh lănh Cộng sản Việt Nam đạo béo tốt, sang trọng mà hắn đă gặp. Hắn ngậm ngùi than.
- Giá như hồi ấy, chúng tao không chiến đấu cho giá trị tự do, mà chiến đấu cho lănh đạo th́ có phải khác rồi không.!
O du kích an ủi.
- Thôi mày đừng buồn, mỗi nước có một đặc thù khác nhau, đừng đem quan điểm nước này so sánh với nước khác.
Tên Mỹ lại cúi đầu như lần gặp trước, nhưng lần này hắn nh́n nói thầm th́.
- Chân cô cũng không thay đổi.
|