“Tôi vẫn nói với các anh em hải ngoại, tôi đă cùng chiến đấu với họ, và họ cũng như tôi đều mong muốn có một cái chiến thắng cuối cùng để ḿnh thống nhất xứ sở, bởi v́ đó là nhiệm vụ của mỗi người công dân Việt. Nhưng bây giờ tôi và họ không làm được việc đó, những người anh em phía bên kia làm được th́ bây giờ phải chấp nhận đó là lịch sử, đất nước đă được thống nhất rồi, bây giờ c̣n ngoáy cổ bảo phục quốc, nước Việt Nam có mất vào tây tàu đâu mà nói phục quốc, chưa kể một số người cho là 4 triệu người hải ngoại không thể nhân danh tổ quốc Việt Nam để nói chuyện với đất nước Việt Nam. những chuyện phi lư như vậy, tôi bảo nếu thật sự họ yêu nước th́ phải ngồi im suy nghĩ, biết suy nghĩ đừng hành động đi theo một lũ côn đồ, một lũ hám danh, hám lợi lừa gạt mọi người. Cứ nhân danh chính nghĩa quốc gia, nhân danh tự do dân chủ, nhân danh chống cộng để đi lừa gạt người ta, tôi phải nói sự chống đối ở bên này nó to tiếng, nó ồn ào lắm nhưng rất thiểu số, nếu mà người nước ngoài hoặc người trong nước cứ nh́n vào những người hề đó mà nói đây là hải ngoại th́ đó là nhầm, thật sự là nhầm. Đă 45 năm rồi người Việt hải ngoại chưa có một tổ chức thống nhất, mặc dù hằng ngày trong 45 năm liền bất cứ địa phương nào, bất cứ một ông chính trị nào, một tờ báo nào, một ông b́nh bút nào đều ra rả 45 năm nói rằng: Chúng ta có sức mạnh, chúng ta có trí tuệ, chúng ta có chất xám, chúng ta có tiền bây giờ chúng ta chỉ cần đoàn kết là chúng ta có một sức mạnh để hỗ trợ cho sự thay đổi trong nội địa, nhưng từ 45 năm nay chưa bao giờ hải ngoại làm được điều đó, và tôi nghĩ là không thể làm được. Tại sao không thể họp lại như vậy là bởi v́ kinh nghiệm 45 năm cho thấy nếu tất cả tiền tụ lại cho một anh th́ anh ư mang tiền đi trốn luôn, những khuôn mặt mới 45 năm của hải ngoại toàn là những anh kèo, anh cột, toàn những anh gian lận nên người hải ngoại không tin được và bây giờ đóng tuồng, hề nhưng đều là tuồng hề hạng bét”.
|