View Single Post
Old 05-23-2019   #519
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Tù Tây Tù Ta - Nguyễn Văn Tới

Tôi có một ông anh bà con xa, đang làm việc cho Pima County Sheriff Department với công việc là cảnh sát gác tù (Correctional Officer), mà tôi vẫn đùa gọi anh là Tù trưởng, c̣n tù nhân kêu anh là Xi-Ô (C.O). Công việc, theo anh nói, so với việc làm trước đây, th́ không cực nhọc tuy đôi khi căng thẳng v́ tù nhân hay làm reo, nhưng lương lậu th́ không tệ (bắt đầu khoảng $44,400/1 năm), hưu bổng, và quyền lợi th́ không chê vào đâu được. Thêm nữa, việc này không cần có bằng cấp hay kinh nghiệm, họ sẽ huấn luyện ḿnh. Làm việc cho chính phủ tiểu bang th́ rất bền, nhưng công việc gác tù này không phải ai cũng làm được v́ cần đức tính kiên nhẫn và chăm chỉ. Cái này th́ anh có thừa trong nghề gơ đầu trẻ trước đây. Chỉ ḿnh đuổi việc chủ, chứ chủ chẳng bao giờ đuổi ḿnh, anh tâm sự như thế.




Được gia đ́nh bên vợ bảo lănh qua Mỹ lúc tuổi xuân vừa tṛn 4 bó. Qua xứ lạ, anh không c̣n được gọi là ông, mà thằng cũng chẳng ra thằng. Ngày c̣n trong nước, anh đi dạy, giờ bị “mất dạy”, thêm phần “bất lương” (không có lương) nên chẳng làm được tṛ trống ǵ. Sau mấy năm làm assembler trong một hăng kiếng ở địa phương, mỗi ngày dập mấy trăm cái khung sắt, xương cốt ră rời, về nhà, vợ thương quá, tối nào cũng cứ dầu nóng bóp cổ, bóp vai măi mà “long thể” vẫn bất an, “long sàng” vẫn cứ có rệp.




Đêm nào cũng đấm bóp và an ủi nhau nên thằng út Ráng ra đời trong hoàn cảnh ấy. Anh kể: Ngày thằng cu chào đời, chẳng thấy vầng hào quang chói lọi, chẳng có một ngôi sao sáng nào xẹt vào nhà (như Kim Jong Un), chẳng hoa hồng ngát hương hay tiếng nhă nhạc du dương báo tin lành ǵ hết, mà chỉ thấy hai vợ chồng nổ đom đóm mắt v́ tuổi già việc nặng mà lại thêm con nhỏ khóc đêm.




Thấy tương lai chắc sẽ tối như đêm 30 v́ công việc bầm dập mà sức khỏe ngày một yếu đi, anh quyết định “ôm cầm sang thuyền khác” bằng cách ghi danh thi tuyển làm cảnh sát gác tù v́ nghe nói nghề này nhàn nhă mà phúc lợi (benefits) cao, bảo hiểm sức khỏe tốt, không sợ bị đuổi việc, dù kinh tế lên hay xuống, cũng vẫn có đủ… tù để coi, thêm nữa, sẽ được vào ngạch chính thức là viên chức chính phủ tiểu bang (State government) chứ không phải thứ “dóp” loại cờ lờ mờ vờ ma dê in VN. Anh khoe trước ngày đi Mỹ, một ông thày bói phán rằng hậu vận anh sẽ vô cùng sáng lạn v́ anh sẽ cai quản cả mấy chục người dưới quyền của ḿnh. Ôi, lời thày phán ứng nghiệm như thần!




Tôi và anh thân nhau, dù trẻ hơn tôi cả 10 tuổi và lớn lên trong thời “cắt mạng”, chúng tôi hay kể nhau nghe vui buồn nghề nghiệp trong những buổi trà dư tửu hậu: anh uống rượu, ít ăn mồi, c̣n tôi chuyên ăn mồi mà không uống rượu. Tuy khác nhau một trời một vực, nhưng vẫn là cặp tri kỷ v́ rượu anh, anh uống, mồi tôi, tôi cứ ăn, người này không đụng chạm “quyền lợi” người kia nên t́nh anh em luôn bền vững như “môi hở răng lạnh”. Sông có thể cạn, núi có thể ṃn, song chân lư ấy sẽ… từ từ thay đổi. Bên đây sứt môi, họ vá được, mất hết hàng tiền đạo, họ vẫn làm cho một hàm răng mới, mỗi lúc cười lên là sáng cả một bầu trời. Tôi vẫn thường đùa với anh là ông nội anh với ông nội tôi là …hai ông nội, nên anh em ḿnh họ hàng cũng c̣n gần lắm.



Sau khi trải qua 6 tuần quân trường thụ huấn về thể lực, bao gồm các lớp học về luật pháp cần thiết cho công việc, vài thế vơ nghệ căn bản như Jiujitsu để đối phó với các t́nh huống hiểm nguy khi tù nhân nổi loạn, gian khổ gần như lính, anh tốt nghiệp được gắn huy hiệu ngôi sao tiểu bang. Anh than thở rằng sợ nhất là ngày phải đấu vơ đài, có qua khỏi mới đủ điểm đậu làm cảnh sát gác tù. Họ bắt chúng tôi phải đánh nhau thật với huấn luyện viên.




Chú nghĩ coi thân tôi nhỏ bé thế này mà phải đối đầu với 1 thằng Mỹ to gấp đôi. Khỏi nói th́ chú cũng biết kết quả ra sao rồi. Tôi bị một trận bầm dập nhưng cũng rồi cũng qua. Sau đó chúng tôi phải bắn súng điện lẫn nhau coi sức chịu đựng ra sao trong trường hợp giả định bị tù nhân nổi loạn, lỡ bắn nhầm vào nhau. Mà đâu phải 1 lần. Họ bắt chúng tôi, 4 người quàng vai nhau thành hàng ngang, một học viên khác bắn súng taser với 20,000 volts, làm cả 4 chúng tôi hét lên, cứng đơ cả người, rồi tất cả ngă vật xuống, có sẵn hai học viên khác đỡ trước khi chúng tôi té nằm ngay cán đơ cán cuốc trên sàn nệm. Mất vài chục giây sau, chúng tôi mới có thể lồm cồm ḅ dậy, rồi nhăn răng ra cười hềnh hệch, và đập tay (high-five) lẫn nhau.




Trận cuối cùng mới đáng sợ và không bao giờ quên: Chúng tôi cứ 2 người bắt cặp, người kia cầm hộp xịt hơi cay chĩa thẳng vào mặt tôi, trong khi tôi đứng thẳng, không nhúc nhích, mắt phải mở to, không được chớp mắt, để đối thủ xịt chất lỏng cay vào mắt. Sau tiếng kêu “fight” (đánh), cả hai phải lao vào nhau, dùng hết các thế vơ đă học, để hạ địch thủ. Đây là cảnh giả dụ nếu chúng tôi lỡ tay xịt hơi cay vào mặt nhau trong lúc đánh nhau, khống chế tù nhân, th́ chúng tôi phải chiến đấu tới cùng cho đến khi được cứu. Trong lúc chúng tôi đánh th́ họ quay phim. Sau này coi lại, tôi mắc cỡ quá chú ơi, v́ người bạn kia, lao vào quật tôi ngă xuống sàn. Tôi lồm cồm ḅ dậy, nắm một chân anh ta, mà nước mũi, nước dăi của tôi chảy ḷng tḥng, nhiểu nhảo tùm lum, hơi thở hào hễn, tôi vẫn không chịu buông, dù mắt cay xè không mở ra được. Họ phải tách chúng tôi ra và hét “fight again”. Qua làn nước mắt cay xè, tôi lờ mờ thấy địch thủ, tôi lại lao vào quần thảo với anh ta cho đến khi tiếng kêu “stop”, người ta kéo chúng tôi ra và một người dẫn tôi ra ṿi nước xả lên đầu tôi cho đỡ nóng và đỡ cay. Sau bữa đó, về nhà, hai ngày weekend, mắt tôi sưng húp và cái nóng cay vẫn c̣n đó cho đến hết ngày hôm sau. Tôi thề rằng thà bị taser c̣n hơn bị pepper spray.




Chưa hết, đoạn đường “chiến binh” cuối cùng mà học viên nào cũng phải vượt qua trước khi được gắn lon. Tất cả mặc đồng phục cảnh sát, giầy, và mọi trang bị cần thiết, bắt đầu chạy bộ 15 dặm lên núi để được làm lễ gắn ngôi sao trên đó. Trong khi chạy, có vài học viên ngă gục, ói mửa tùm lum, họ cấp cứu, rồi bắt đứng dậy, đi tiếp, không cần chạy, cho tới khi chinh phục được đỉnh núi. Riêng tôi, tuy không khỏe nhưng dẻo dai, tôi cũng lết được lên đỉnh núi và tới đích. Bài học họ muốn chúng tôi nhớ nằm ḷng là phải kiên nhẫn, bền bỉ, không bỏ cuộc, th́ sẽ thành công. Từ đây, tôi chính thức được gọi là C.O., cảnh sát cải huấn, trực thuộc bộ cải huấn tiểu bang: DOC, Department Of Corrections.




Anh hay ṭ ṃ hỏi tôi về những tháng năm tôi nằm bắt rệp trong hô teo Chí Ḥa ra sao để anh rút tỉa kinh nghiệm mà đối đăi với tù Tây. Anh bắt đầu kể về công việc anh làm hằng ngày nơi trại giam. Sau đây là lời kể của anh và của tôi, xen kẽ nhau, để bạn đọc có thể h́nh dung ra được “sự ác độc, bất nhân” của chế độ tư bản đế quốc Mỹ đối đăi với tù nhân của họ ra sao khi so sánh với “sự khoan hồng, nhân đạo” của đảng và nhà nước với chính đồng bào của ḿnh.




*****

Đi làm mỗi ngày, tôi phải ăn mặc chỉnh tề như một cảnh sát thực thụ, chỉ khác là tất cả chúng tôi không được mang súng. Áo quần khaki vàng được ủi thẳng nếp, không một vết nhăn, áo bỏ trong quần với tên họ bên túi trái, giày bốt đen đánh xi-ra láng cóng, đầu đội nón baseball-cap với huy hiệu cảnh sát. Dây lưng quần được trang bị một cặp c̣ng tay, một lọ Pepper-spray xịt chất lỏng cay, một súng điện Taser, và một máy radio liên lạc được nối qua cầu vai trái lên tới hai lỗ tai bằng một cặp tai nghe (ear-plugs) để khi liên lạc và hành động th́ c̣n rảnh hai tay mà làm việc. Tác phong nghiêm chỉnh như trong quân đội.




Mỗi sáng đến nơi làm việc, phải điểm danh, chào cờ, và kiểm tra quân phục. Nếu ông xếp (captain) không hài ḷng v́ đường ủi không thẳng nếp, hay áo trong quần lệch một bên, giây giày thắt không đều th́ bị bắt hít đất (Push-up). Xong xuôi, tan hàng, quẹt thẻ vào cửa trại, và một ngày làm việc bắt đầu bằng cuộc họp ngắn ngủi (brief) về t́nh h́nh chung của trại giam. Nếu không có ǵ mới cần chú ư th́ ai về chỗ làm của người nấy.




Bắt tay người đồng nghiệp của ca làm việc trước, anh cho tôi biết vắn tắt về t́nh h́nh trong pḥng giam. Tôi bước vào trong pḥng làm việc của ḿnh được bao quanh bằng kính dày để có thể quan sát tất cả mọi pḥng (pods) của tù nhân được thiết kế như h́nh rẽ quạt gồm hai tầng. Sau khi đóng cánh cửa sắt sau lưng lại, tôi coi danh sách tù nhân có tổng cộng bao nhiêu người, pḥng nào ở đâu, tên ǵ, và pḥng nào chỉ có 1 người.




Lại dùng thẻ của ḿnh mở cửa pḥng từ bên trong, đi ra ngoài để tuần tra các pḥng giam tù nhân để chính mắt ḿnh điểm danh, và quan sát được t́nh h́nh, thái độ, sinh hoạt của họ. Pḥng giam rộng 3 mét, dài 5 mét, gồm 2 tầng, mỗi tầng 15 pḥng, Tất cả được xây bằng gạch, trang bị hệ thống điều ḥa không khí, và cửa sắt có 2 tấm kiếng dầy theo chiều dọc để cảnh sát có thể nh́n vào bên trong. Một giường đôi hai tầng (bunk-bed) bên tay trái, gồm nệm, tấm trải giường, gối, và một cái mền và hai cái bàn nhỏ bằng sắt không rỉ (stainless steel) dùng làm bàn viết. Cuối pḥng là bàn cầu giật nước cũng bằng sắt không rỉ, một kệ nhỏ rất sạnh sẽ, với đầy đủ dụng cụ vệ sinh cá nhân như kem và bàn chải đánh răng, khăn mặt. Một cái bồn rửa mặt (lavatory) và pḥng tắm (shower) với ṿi nước, tất cả đều sạch sẽ, cũng bằng sắt không rỉ. Tất cả tù nhân (inmates) đều mặc đồng phục màu cam.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.08922 seconds with 10 queries