R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,161 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Khám Chí Ḥa: Mỗi buổi sáng tôi đều bị dựng dậy bởi tiếng loa phát thanh the thé của mụ xướng ngôn viên đọc tin tức. Toàn tin tốt đẹp về xây dựng xă hội chủ nghĩa, về độc lập, tự do, no ấm, và hạnh phúc. Tôi tin rằng ở đâu thiếu cái ǵ, người ta hay nói về cái đó ra rả cả ngày. Một lúc sau, tiếng ch́a khóa lẻng kẻng vang lên, một người tù trật tự mở cánh cửa sắt nặng nề kêu ken két, theo sau là tên công an quân phục màu xanh cứt ngựa, cuốn sổ trên tay, chân mang dép lốp xe lẹp xẹp đi đến từng pḥng điểm danh. Khi hắn đọc tên ai, người đó phải hô to “báo cáo cán bộ, có tôi”.
Khám Chí Ḥa là một trại giam rất lớn chia làm 4 khu theo h́nh bát giác (8 dăy nhà). Được xây dựng từ thời Nhật chiếm Việt Nam, đang dang dở th́ người Pháp trở lại và tiếp tục hoàn thành. Trung tâm nối liền 8 góc là một tháp nước (Château d’eau/water tower) h́nh dáng một thanh gươm tṛn cắm xuống đất. Muốn đi từ khu này qua khu kia, phải đi ngang qua dưới tháp nước đó.
Khám Chí Ḥa, Sài G̣n, chia làm 4 khu: AH, BC, ED, và FG. Cảnh nh́n từ trên cao với thanh gươm (tháp nước) cắm ngay giữa. Dăy A: tạm giam, dăy H: nhốt tù tử h́nh, tường bị bít gần kín.(chú thích tác giả).
Khu ED chính trị và kinh tế là khu tôi bị nhốt, gồm 4 tầng lầu, mỗi tầng có 4 pḥng. Mỗi pḥng rộng khoảng 10 thước, dài 25 thước, nhốt 60-70 tù nhân mà chỉ có duy nhất một bàn cầu khô ở góc pḥng, loại ngồi chồm hổm, không có vách ngăn. Tù nhân cần “trút bầu tâm sự” đành phải phơi bày mọi sự cho thế gian coi khơi khơi. Kế bên là một thùng phuy nước vừa để dội cầu và phát tiêu chuẩn cho tù nhân xài. Mỗi ngày, người tù được lănh 1 lít nước để vừa uống, rửa mặt, đánh răng, vừa rửa cái “bàn tọa” sau khi nỗi buồn đă được “giải phóng”. Vâng, đúng 1 lít nước không hơn không kém. Mỗi tuần được xuống sân của khu, nơi có 1 bồn nước xi măng để tắm, giặt trong 5 phút. Có người mới xát xà bông, chưa kịp xả nước th́ hết giờ, phải trở lại pḥng mà vẫn c̣n bong bóng đầy đầu. Đây là cơ hội duy nhất cho ai có can đựng nước riêng nhà gởi vô, lo lấy thêm nước mà xài.
Ngày được thăm nuôi th́ đúng là ngày khổ nhất và ngày dài nhất cho những người tù mới bị “nhập kho”. Là ma mới nên chỗ nằm ngủ ưu tiên sẽ là kế bên “cầu biên giới”. Kinh tế cộng sản, xă hội chủ nghĩa, luôn nói có đầu vô th́ cần phải có đầu ra, quả không sai: Có ăn vô thời phải có đi ra. Ở trong tù, ngày thăm nuôi là ngày cái bàn cầu trở nên bận rộn nhất, người ra vô tấp nập, phải xếp hàng. Khổ nỗi, “sự cố” này luôn kèm theo âm thanh réo rắt lẫn mùi hương lan tỏa rất xa, mà những người khốn khổ cũng lại là những tên ma mới đang nằm kế bên, đành phải ca bài “lănh trọn đêm mưa”.
Ai có nhu cầu “xả nước cứu thân” (không phải xả thân cứu nước) th́ không đến nỗi nào, c̣n thực hành cái đệ Tứ khoái, th́ tất cả mọi người trong pḥng đều ngậm ngùi nín thở. Đă vậy, mỗi một trái “bom rơi” đều kèm theo một tiếng động âm vang ngân dài trong pḥng v́ hơi dội ngược lên, nghe cái đoong.
Giường là sàn xi măng. Khi quá đông tù nhân, mỗi người chỉ có 30 -50 cm bề ngang để nằm. Hè nóng, Đông th́ lạnh buốt xương. Tôi vốn con bà phước nên vô sản chuyên chính: tối ngủ, xin được hai giỏ bện bằng cói rách te tua, một cái trùm đầu, một cái trùm hai chân cho ấm và bớt bị muỗi cắn, nằm co như con tôm trên nền xi măng lạnh tê tái. C̣n rệp th́ khỏi nói, xin cứ “vô tư” (nói theo kiểu người trong nước), ngửi được hơi người, chúng ḅ ra đông như quân Nguyên, chỉ nh́n thôi cũng đủ nổi da gà, rợn tóc gáy, mùi hôi đến lợm giọng.
|