View Single Post
Old 07-05-2019   #1049
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Trải Nghiệm Cận Tử Phi Thường Của Một Giáo Sư Mỹ Khi "Hồn Lìa Khỏi Xác"


Những trải nghiệm về địa ngục kinh hoàng và thiên đường tuyệt diệu trong giây phút cận kề cái chết đă khiến vị giáo sư người Mỹ, từ một người vô thần đă hoàn toàn bị thuyết phục bởi Đức tin về sự hiện diện của Đấng Toàn năng. Trải nghiệm cận tử đă khiến cuộc đời ông thay đổi măi măi…


Ngày định mệnh


Giáo sư Howard Storm dạy môn Nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ) từng là người rất vô thần. Theo ông, bất cứ thứ ǵ không thể nh́n thấy, sờ được, hay cảm nhận bằng năm giác quan đều không hề tồn tại. Ông tin chắc rằng thế giới vật chất bề mặt này đă bao hàm tất cả và không ǵ có thể tồn tại bên ngoài phạm vi của khoa học.




“Tôi là một giáo sư đại học được coi là ‘ biết tất cả ’, và trường đại học là một trong những nơi có những người có những đầu óc khép kín nhất”. Thậm chí ông c̣n cho rằng, niềm tin tâm linh hay tín ngưỡng tôn giáo chỉ là những điều huyễn hoặc khiến người ta tự đánh lừa bản thân ḿnh mà thôi. Cho đến một ngày….

… Trưa 1/6/1985, ngày cuối cùng trong chuyến lưu diễn nghệ thuật Châu Âu của trường Đại học mà giáo sư Howard Storm giảng dạy, trong khi đang đến thăm pḥng tranh của họa sĩ Delacroix, đột nhiên ông hét lớn và ngă quỵ xuống sàn nhà, đau đớn quằn quại la hét, vợ ông đă rất hoảng loạn, ngay lập tức gọi bác sĩ. “Tôi bị thủng tá tràng, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật ngay, nếu trong ṿng 5 tiếng nữa mà không phẫu thuật tôi có thể sẽ mất mạng”, giáo sư Howard Storm hồi tưởng .


Thật không may cho Howard, tai nạn này lại xảy ra vào ngày thứ Bảy, và tại bệnh viện hôm đó không có nhiều bác sĩ trực. Ông nhận được thông báo phải chờ đến 9h tối mới có bác sĩ phẫu thuật, nghĩa là ca cấp cứu này sẽ phải đợi 10 tiếng đồng hồ. “Tôi chỉ nằm ở đó chờ chết,” Howard kể. “Trong khi đó, những chất ở trong ruột đă chảy vào khoang bụng, và chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến viêm màng bụng, sốc nhiễm trùng và chắc chắn sẽ tử vong”.




Giáo sư Howard Storm đă chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho điều xấu nhất khi cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ về cái chết làm ông sợ hăi. “Tôi rất sợ chết v́ nó có nghĩa là đèn tắt và hết phim,” ông nói. “Thật là kinh khủng khi nghĩ rằng ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy.”. Howard nói lời vĩnh biệt vợ, gửi lời chào tới gia đ́nh và bạn bè trước khi rơi vào trạng thái mất ư thức.






“Thật là kinh khủng khi nghĩ đến ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời ḿnh, th́ tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy”. Ảnh: thewest.com.au


Địa ngục chờ đón



Không lâu sau khi ông mất ư thức, ông có một kinh nghiệm hồn ĺa khỏi xác rất kỳ lạ, ông thấy ḿnh đang đứng cạnh giường, thấy chính ḿnh đang nằm đó. Khi ông đứng đó, ông nhận thấy ḿnh không c̣n cảm thấy đau đớn trong dạ dày nữa. Phản ứng đầu tiên của ông là: “Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ông cố gắng giao tiếp với vợ và một bệnh nhân nằm cùng pḥng, nhưng cả hai đều không nghe thấy ông nói.






“Điều này thật điên rồ! Làm sao ḿnh có thể đứng ở đây và nh́n thấy ḿnh đang nằm đó nhỉ?”. Ảnh: YouTube


Ông liên tục tự hỏi, rằng đây là một giấc mơ? nhưng ông biết không phải, ông cảm thấy tỉnh táo và đầy sức sống hơn bao giờ hết, các giác quan của ông nhạy bén hơn b́nh thường. Ông cảm thấy sàn nhà khá mát, ḷng bàn chân ông hơi ẩm. Rồi ông nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phía cửa, gọi tên ḿnh. Liệu họ có phải là bác sĩ hay y tá đến điều trị cho ông? Ông vội bước tới nơi có những tiếng gọi vang vọng: “Nhanh lên, đến đây rồi ông sẽ biết”.




Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất chút sương mù ma mị. Howard nh́n thấy những h́nh hài kỳ dị đứng cách đó không xa đang gọi tên ông, nhưng khi ông tiến đến gần th́ họ đột ngột lui vào màn sương. Càng tiến đến gần để nh́n cho rơ, họ lại càng nhanh chóng ẩn vào màn sương mù… và trong suốt hành tŕnh như vậy, những sinh vật này liên tục thúc giục ông đi theo họ.






Cảm thấy kỳ lạ xen chút ṭ ṃ, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất màn lớp sương mù ma mị. Ảnh: express.co.uk




Howard càng ngày càng rời xa căn pḥng bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn quay lại nh́n cơ thể ḿnh vẫn nằm đó bất động, cảm giác như ông và cơ thể đó cách xa cả triệu dặm. Càng đi, ông thấy màn sương càng dày, càng tối và nhóm sinh mệnh bí ẩn ngày càng đông.


Lúc đầu họ khá vui vẻ, nhă nhặn, nhưng một vài trong số đó bắt đầu trở nên hung hăng, tức giận và thô lỗ. Cảm nhận họ đang bàn luận về ḿnh nên Howard tiến tới gần để nghe rơ hơn th́ chợt nghe thấy tiếng th́ thầm vọng lại: “Suỵt, ông ta có thể nghe thấy đó, ông ta có thể nghe thấy đó”. Dường như có một ai đó cảnh báo nhóm người hung hăng kia nên cẩn trọng, nếu không ông sẽ sợ mà chạy mất.




Howard dồn dập hỏi nhưng họ không trả lời mà c̣n giục ông đi tiếp. “Cuối cùng th́ mọi thứ xung quanh tôi tối đen, tôi đă rất sợ và định sẽ không đi xa hơn nữa, tôi muốn quay về.” Nhưng có một người nói “Ông gần đến rồi.” Howard đứng lại và nói một cách cứng rắn “Tôi không đi nữa.” Cảm thấy bất ổn, đặc biệt khi thấy nhóm người này trở nên hung tợn hơn, ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi.






Ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nh́n thấy đường đi. Ảnh: 2.bp.blogspot.com



Trong không gian bất định, một số trong họ bắt đầu la hét, mắng chửi, xô đẩy buộc ông phải tự vệ. Chúng ùa vào đánh đập, cấu xé ông. Dường như bọn họ coi ông như một tṛ tiêu khiển theo kiểu “mèo vờn chuột”. Nỗi đau của Howard dường như là niềm vui thích của chúng. Ông cảm nhận được rằng chúng không phải con người, bởi chúng vô cùng tà ác. Kiệt sức, Howard nằm đó rồi lịm dần. Điều này c̣n tồi tệ hơn cả việc ông muốn kết liễu sự sống chỉ vài giờ trước đó trong cơn đau đớn cùng cực v́ thủng dạ dày.

Trong khoảnh khắc đen tối nhất, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông: “Hăy cầu nguyện Chúa”. Vốn là một người vô thần, ông phản hồi lại: “Tôi không biết cầu nguyện”. Giọng nói lại vang lên, nhắc ông hăy cầu nguyện Chúa. Trong thân xác tả tơi đau đớn, con người theo chủ nghĩa vô thần ấy đă hét to cầu nguyện Chúa: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ con, và con sẽ chẳng thiếu thốn điều ǵ…” – lời cầu nguyện mà ông chưa từng bao giờ biết tới, và như thể có một thế lực thần thánh đến giúp ông ngay lập tức.

Kỳ lạ thay, nhóm người hung dữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, la hét, và bắt ông không được cầu nguyện nữa. Nhưng Howard nhận thấy có điều rất lạ, đó là ông càng cầu nguyện, càng kêu cầu danh Chúa, th́ chúng càng tránh xa ông. Ông tiếp tục hô vang lời cầu nguyện “Lạy Cha chúng con ở trên trời” trong màn đêm mù mịt cho tới khi chúng hoàn toàn mất dạng. Ông không thể ngờ những câu tụng trong nhà thờ lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy đối với những sinh mệnh tà ác kia.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10528 seconds with 10 queries