|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Ba tháng sau tôi nhận thư của nó gửi. Trong thư nó cho biết là nó xin lỗi v́ thất hứa với tôi. Nhưng không ở lại đơn vị v́ mỗi sáng trông thấy tôi, nó cảm thấy xấu hổ. Xấu hổ thứ nhất là mượn áo quần của tôi khi c̣n đi học mà không trả, thứ hai là người bạn thành người chỉ huy của ḿnh. Một cuộc gặp gỡ oái ăm mà nó không bao giờ muốn, thế mà trời xuôi đất khiến lại gặp nhau chỗ nầy. Nó cảm thấy cay nghiệt và nhục nhă. Mấy tháng trong đơn vị nó lẩn tránh tôi, trường hợp bất khả kháng nó mới gặp. Nó phải làm cái ǵ đó để trả lại những món nợ cho tôi, những ưu ái mà tôi đă dành cho nó. Trong thư nó kể dài ḍng về cuộc sống nghèo khổ của nó, người mẹ tảo tần không nuôi nổi con, cha đi tập kết bỏ hai mẹ con ở lại. Lời phân bua cho tôi biết hoàn cảnh của nó như vậy nên đưa đẩy nó làm càng.Chứ nó không phải là người đốn mạt như vậy.Nó xin tôi tha lỗi. Đọc thư nó tôi rất xúc động, nhưng mọi chuyện xem như đă an bài. Nó thề, có ngày sẽ gặp lại tôi trong một thế thượng phong chứ không như bây giờ, nói viết trong thư mà tôi có cảm tưởng như nó nh́n thẳng vào mặt tôi nh́n, chứ không như bây giờ phải cúi xuông và luôn luôn lẫn tránh. Tôi tự hỏi tại sao nó phải hành hạ nó như vậy? Trong lúc tôi hoàn toàn không ghi điều sai trái của nó trước đây trong ḷng.
Có lần Thanh về phép gặp tôi ngoài phố, hai đứa đưa nhau vào cà phê. Tôi hỏi Thanh có gặp Bảo không? Thanh nói nhỏ với tôi là nó đi theo quân giải phóng rồi. Tôi có nói cho Thanh biết là Bảo trước đây ở đơn vị của tôi, ngoài ra tôi không nói ǵ cho Thanh biết về chuyện mà Bảo đă lấy của tôi một bộ áo quần khi c̣n đi học. Tất cả mọi chuyện trôi vào quên lảng. Nghe tin nó đi theo quân giải phóng, tôi giật ḿnh, chỉ có con đường nầy mới giải quyết những rối rắm trong ḷng nó. Tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng sự toan tính của nó sau nầy lại ứng với điều nó mong mỏi. Chuyện của Bảo dần dần quên lăng. Hằng ngày tôi vẫn đi hành quân, vẫn sống thanh thản, mỗi lần đi hành quân trong vùng Đại Lộc, Điện Bàn, Ḥa Vang tôi lại nghĩ tới Bảo. Biết đâu ở phe bên kia Bảo đă đụng độ với chúng tôi. Hoặc, mỗi khi có một chiến binh Việt Cộng nào chết, tôi cũng lật lên xem mặt, biết đâu người đó là Bảo.Cứ thế nó trở thành một thói quen với tôi.Cho đến ngày tôi bị thương, nỗi ám ảnh đó mới chấm dứt.
Tôi sinh sống tại Sài G̣n từ cuối năm 74, tôi có một hảng bột giặt tại đường Đinh Bộ Lĩnh, gần ngả ba Hàng Xanh, nơi nầy chỗ ở và cũng là nơi làm việc của chúng tôi, có chừng gần năm mươi công nhân làm việc tại đây. Buổi trưa tất cả thợ thầy đều nghỉ, th́ thằng cháu vào pḥng gọi tôi, có một người Bộ Đội muốn gặp tôi.Tôi chạy ra th́ trông thấy Bảo.Tôi rất ngạc nhiên tự hỏi tại sao Bảo lại biết tôi ở đây? Tôi đưa tay ra bắt và mời Bảo vào văn pḥng nơi chúng tôi tiếp khách. Bảo nh́n quanh rồi nói với tôi: “Giải Phóng, những sĩ quan của chế độ Miền Nam ai cũng te tua sất bất, mà bạn, tôi thấy phây phây, sung túc, giỏi thật.” Tôi trả lời một cách thành thật: “Th́ cái khó ló cái khôn. Người ta khỏe mạnh th́ làm ruộng, đạp xích lô.C̣n ḿnh yếu đuối phải t́m cái ǵ đó nhẹ nhàng để làm, chứ không th́ chết đói. ”Ủa, sao bạn không khỏe mạnh à? Tôi cho Bảo biết là khi bạn rời khỏi đơn vị chừng vài tháng sau là tôi bị thương mất bàn chân phải tại Cẩm Hải trong mùa hè khốc liệt 1972. Bảo nh́n tôi rớm nước mắt rồi nói lời xin lỗi v́ không có ai cho Bảo biết điều nầy. Tôi lấy xe Honda chở Bảo tới một cái quán bia hơi gần chợ Bà Chiểu vừa uống vừa nói chuyện
|