Hãy ghé sang những nơi cách lầu đài xa hoa không xa, có muôn ánh đèn màu rực chói cùng bao tiếng nhạc xập xình với bao thân xác trần truồng lả lơi thác loạn đến sút cả quần xì líp và để hở cả mông, cả ngực của những cặp vú chưa kịp thời nở hết độ xuân thì của những em út chưa học hành hết lớp để nhìn vào những hóc hẻm bụi bờ có những thân xác ốm o co quặp trong manh chiếu rách bươm lòi ra phần thân thể được phủ đầy đàn muỗi đen dày. Các vị hãy chịu khó đến những nơi này để được "vui mắt" với đàn muỗi khác bay la đà, cất lên âm thanh vo ve chán đời vì chích phải những bà già chỉ còn trơ lớp da bọc xương khiến kim chích của chúng bị gãy toi thảm bại.
Tòa lâu đài vàng lẫy của nữ đại gia giữa Sài Gòn
Những mưu mô quỉ quyệt, những lừa đảo ngoạn mục, biến những khu đất vàng, đất công của cái gọi là "đất quốc phòng" thành lô thành khoảnh để bán với giá ngút trời, thâu về hàng ngàn ngàn, tỉ tỉ ngập đất. Toan tính lợi dụng danh xưng chức vụ của cá nhân để buôn quan bán chức hầu bỏ túi riêng hàng triệu triệu đô la. Tài sản kim cương, vàng bạc, khách sạn, công ty. Rolls Royce, du thuyền, biệt thự, lâu đài, chân dài, vú ngắn, mông nắn, eo cong...
Ông Lê Ân bên chiếc Rolls-Royce có giá 1,54 triệu USD
Những khối tiền vàng châu báu được đúc bằng máu và nước mắt của khối người nghèo khổ đói kém bệnh tật, của lớp nông dân trên nắng dưới nóng, cơm nguội, cá khô tạm bợ. Của hàng đoàn công nhân lao động quá giờ đến mờ cả mắt, đến kiệt cả lực, đến đổi đôi trai gái tình nhân chỉ còn chút sức còm dành cho nhau sự giao hợp ngắn ngủi dăm đôi phút trong độ tuổi xuân thì, còn thì tất cả phải ưu ái cho làm việc tạo tiền để nạp thuế, để gởi về phụ trợ gia đình tơi tả xa xôi mãi tận quê nhà. Của lớp tiểu doanh ngày đêm đầu tắt mặt tối lao lực chắt chiu từng đồng từng cắc để ì vai ra gánh vác khối nợ nần do bầy đàn giòi bọ khủng đục khoét ngân quỹ quốc gia một cách không tàn nhẫn thương tiếc.
Trời cao có thấu?. Đất dầy có hiểu?. Tại sao đất nước tôi lại phải chịu sự hiện hữu của những loài vô lương này?. Tại sao dân tôi mãi khổ và sự cúi mặt chịu đựng nỗi đau này cho đến tận bao giờ?.
Nguyên Thạch
|