|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
thư gửi mẹ của “bom nổ chậm trong nhà”
Hạnh phúc là điều càng mong cầu càng khó thấy: 4 điều đơn giản này sẽ giúp cuộc sống dễ thở, bớt căng thẳng hơnHạnh phúc là điều càng mong cầu càng khó thấy: 4 điều đơn giản này sẽ giúp cuộc sống dễ thở, bớt căng thẳng hơn
Chia tay sao phải khóc?Chia tay sao phải khóc?
“Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời ḿnh. Con không muốn v́ chưa t́m đúng cỡ giày của ḿnh mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra…”.
Tâm thư gửi mẹ của bom nổ chậm trong nhà - H́nh 1
Mẹ! Vài ngày nữa là tết rồi. Ngày xưa con háo hức mong chờ tết biết bao nhiêu, mà sao giờ cứ đến tết là con căng thẳng thế. Bởi con biết chỉ con ló mặt về nhà, thế nào cũng bị hỏi:
“Về rồi hả con, năm nay có anh chàng nào xông đất chưa?” – cô Oanh nhà đầu làng luôn hỏi con thế đă từ 5 năm nay rồi.
“Bao giờ th́ cho bác ăn cỗ thế?” – bác Toán giữa làng, chỗ nhà có cái giếng to nhất ấy, sẽ hỏi con như vậy đâu cũng từ 3, 4 năm nay.
Nhưng con sợ nhất vẫn là tiếng thở dài của mẹ đón con ngay cổng: “Bằng này rồi, năm nay lại về nhà một ḿnh hả con? Cái abc nhà bà xyz vừa sinh cháu đấy!”.
“Bao giờ lấy chồng thế?”, câu hỏi ấy con bắt đầu nghe từ khi 22 tuổi, cho đến giờ là 29 xuân xanh. Mấy năm trước con c̣n nhăn nhở cười “con c̣n trẻ mà” nhưng giờ th́ không dám nói vậy nữa. Nhưng con vẫn cười để làm lơ qua đi, ấy vậy mà chẳng ai hiểu, chẳng ai buông tha cho con cả.
Ai ai gặp con ngoài đường cũng hỏi, ai ai đến nhà thấy mặt con cũng hỏi, như thể ngoài chuyện lấy chồng ra th́ chẳng có chuyện ǵ để nói nữa. Mà câu hỏi đó th́ khó quá, người yêu chưa có, làm sao con biết được bao giờ lấy chồng mà trả lời.
Ngày con mới lớn, mẹ luôn nói “phải học hành đàng hoàng đừng “bập” vào yêu đương sớm như con nhà nọ nhà kia rồi khổ một đời”. Ngày con đang là sinh viên, mẹ dặn “chờ có công việc ổn định rồi hăy yêu, phụ nữ phải tự lập, phải chủ động kinh tế th́ mới không phải lệ thuộc vào đàn ông”. Rồi con ra trường, mẹ thủ thỉ “tuổi xuân ngắn lắm, lo hưởng thụ đi, lấy chồng sớm như mẹ là thiệt tḥi”. Con nghe lời mẹ, cứ ung dung tự tại sống cảnh vô lo, coi hôn nhân là chuyện nhỏ. Rồi đột ngột một ngày mẹ hỏi con “cô không định lấy chồng à?” th́ con hoảng thật sự. Lúc nào mẹ cũng dặn đừng vội yêu, giờ hỏi con “bao giờ lấy chồng” th́ con xoay xở làm sao kịp.
Con luôn nghĩ hôn nhân là do trời định, muốn vội cũng không được. Nhưng với mẹ th́ nỗi lo cao ngất trời: Con gái như hoa có th́ thôi; tuổi này không lấy chồng, vài năm nữa chỉ lấy mấy ông góa vợ; lấy chồng muộn rồi sinh đẻ khó khăn nguy hiểm lắm. Con không biết đó có phải nỗi lo thật sự của mẹ không hay thực chất mẹ chỉ muốn tống “quả bom nổ chậm” này ra khỏi nhà cho “rảnh nợ”.
Năm ngoái, vào bữa tất niên, con đă bỏ cả bữa ăn chỉ v́ câu nói của mẹ “Ra đường ai cũng hỏi con Khánh sắp lấy chồng chưa mà rầu?”. Tại sao mẹ lại phải buồn v́ chuyện con chưa lấy chồng, sao mẹ phải cảm thấy xấu hổ hay lo lắng v́ việc đó chứ?
Mẹ xem, con gái mẹ xinh đẹp thế này, giỏi giang thế này, khỏe mạnh và yêu đời thế này, con có nhiều hoài băo và ước mơ lắm. Con cảm thấy cuộc sống của con rất vui vẻ và thoải mái khi được sống như ḿnh muốn, đi những nơi ḿnh thích, tự ḿnh làm chủ cuộc sống của ḿnh.
Con là con gái, cũng biết rung động và mộng mơ, cũng biết mong về “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Con cũng đă từng yêu, từng đổ vỡ, từng thất vọng rất nhiều. Con đă giấu đi những đau khổ riêng ḿnh, cố gắng vượt qua, chưa bao giờ thôi đợi chờ một chàng trai tử tế và yêu thương con thật ḷng sẽ đến.
Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời ḿnh. Con không muốn v́ chưa t́m đúng cỡ giày của ḿnh mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra. Con không muốn v́ áp lực lấy chồng, v́ cô đơn mà nắm vội một bàn tay nào đó.
Hôm trước cô bạn đồng nghiệp của con than thở “có lẽ sang năm tao lấy chồng thôi, đằng nào cũng lấy th́ lấy phứt cho rồi chứ ông bà già than quá trời”. Lúc đó tự nhiên con cũng sợ về nhà quá, v́ con biết, vẫn là câu hỏi đó chắc chắn mọi người sẽ hỏi măi không thôi.
Mẹ, con đă dành cả một buổi tối để ngồi đây viết những ḍng này cho mẹ. Con biết tết là để về nhà, tết là để sum vầy, để vui. Vậy mẹ thương con, đừng giục giă con lấy chồng mẹ nhé.
Có ai hỏi con bao giờ lấy chồng mẹ đừng khó chịu, cứ cười tươi trả lời họ “Khi nào con gái tôi lấy chồng nhất định tôi sẽ mời mọi người ăn cỗ”. Mẹ đừng buồn thấy người ta con bồng con bế c̣n con vẫn một ḿnh. Mẹ cũng đừng đánh tiếng nhờ người này người nọ mối mai cho con. Con gái yêu thương của mẹ mà, sao mẹ cứ làm như con là thứ hàng ế ẩm phải cần “thanh lư” ngay vậy chứ.
Là con gái, điều quan trọng nhất không phải là lấy được chồng mà là lấy được một người chồng tốt, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đúng không mẹ? Con gái mẹ không phải ế đâu mà đang chờ đợi một người đàn ông tử tế để yêu thương đó. Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm. Mẹ mà cứ sốt ruột giục giă, con lấy đại một chàng nào đó, rồi con khổ lại mất công mẹ phải trách móc bản thân “biết vậy không ép nó lấy chồng cho rồi”, lúc đó hối hận cũng muộn.
Mẹ nhé, con sắp về rồi, ít ngày nữa thôi, và con vẫn chưa t́m thấy chàng trai nào ưng ư để mạo hiểm gắn bó cả cuộc đời. Mẹ từng nói, chuyện ǵ biết trước nguy hiểm th́ đừng làm. Nên con sẽ cứ an toàn một ḿnh mà về với mẹ.
|