Sunday, November 24, 2013
Về Phương Trời Cũ - Lời Kết
LỜI KẾT
Từ ấy nhẫn nay đã muôn chiều lá đổ, hơn hai thập niên rồi đã tàn lụn qua đi. Mười năm rồi lại mười năm, trải bao dâu biển đổi dời, chuyện tình ngày xưa ấy giờ đây chắc hẳn đã nhạt nhòa phôi pha, siêu thoát ở lòng người.
Nước mất nhà tan, đời người cũng điêu linh tan vở, trôi nổi muôn phương. Những người bạn cũ năm xưa giờ đây biệt vô âm tín. Kẻ đi người ở, kẻ mất người còn, kẻ được người thua, kẻ làm vua người làm giặc, điên đảo, đảo điên. Chỉ tội cho những ai trót đã mang nghiệp làm lính, một đời nằm gai nếm mật gian khổ xả thân, tưởng đã chiến đấu cho quê hương mình, tưởng đã đáp đền hồn thiêng sông núi. Nhưng hởi ơi! sự thật quá tức tửi phũ phàng, vỡ lẽ ra thì họ chỉ là những con cờ thí mạng, những con cờ hy sinh cho một ván cờ chính trị tàn độc vô lương của những kẻ đã mang chiêu bài danh nghĩa là đồng minh tham chiến. Chiến cuộc này đâu đã bại vong, người đang thắng thế sao bị cưởng bách quy hàng cho áo tù thay áo chiến, cho mất nước tan nhà thay cờ đổi chủ để hận thiên thu. Benhur xưa đã sa cơ ngã ngựa nên đành thúc thủ ngậm hờn, chiến bào dù chưa tơi tả nhưng mệnh người đã theo vận nước tả tơi, chốn lao tù bao năm dài khổ sai lận đận. Người đã xa lại càng thêm xa biệt nghìn trùng, cái ngày tái hợp để gọi bằng “sư mẫu” đành chờ ở kiếp lai sinh.
|