– Thôi chết….mình tới số rồi!!
Bóng đen bây giờ đứng hẳn lên. Một khuôn mặt trắng bệch hiện ra sau mớ tóc bù xù. Khuôn mặt rất trẻ, chưa quá hai mươi, đáng gọi là cậu hơn là anh, là chú hay bác. Cậu ta là người “bên kia”. Khẩu súng nói lên điều đó, nhưng nói một cách hiền từ chứ không dữ dằn như bất cứ lúc nào nhào lên xung kích.
Mọi người đổ dồn cả về phía đó. Sự ước lượng bây giờ chính xác hơn. Nhất định cậu này chỉ tới mười lăm. Cậu giơ khẩu súng lên ngang đầu bằng cả hai cánh tay gầy guộc. Vẻ mặt không giấu được sự lo âu, bối rối, cậu ta ấp úng:
– Em…em…hồ…ồi… ch..á..ánh ! Nhờ các bác dẫn về đồn ….
Bác tài trở nên bình tĩnh hơn. Bác đáp lại bằng giọng nửa như giễu cợt, nửa như phân trần:
– Lộn rồi chú ơi! Ở đây đâu có ai là lính. Muốn trở về, chú phải lên tuốt mé trển kìa!
Cậu nhỏ vẫn giữ nguyên cái thế để súng lên ngang đầu, từ tốn bước lên khỏi miệng hố. Rồi như không thấy bóng dáng bộ đồ lính treillis nào, cậu buông khẩu súng xuống, tiến lại gần bác tài :
– Thế thì chỗ nào có lính Quốc Gia, bác chở tôi tới!
Bác tài lắc đầu lia lịa:
– Trễ quá rồi. Tôi đâu có quay lại mé trển. Mà chỉ ở trển mới có lính đóng thôi.
– Xa không?
– Năm bẩy cây số lận!
– Vậy miệt dưới không có ai hết cả sao?
– Không có ai hết! Qua Giêng chắc mới có lính mở đường tới đó.
– Vậy cho tôi theo bác để rồi nằm chờ được không?
– Ý! Làm sao được. Tui có gia đình, tội nghiệp tui!
– Thì bác giữ cây súng này làm bằng. Có khi còn lãnh thưởng!
– Tui hổng ham. Tui không dính vô chuyện gì hết. Tui làm ăn chất phác mà.
Cậu nhỏ sẵng giọng:
– Bác không cho tôi theo thì bác ở đây với tôi luôn!
Bác tài dẫy nẩy lên:
– Ý! Cha Nội! Chơi cửa cha con nhà người ta đó sao! Vậy là tác phong Việt Cộng, chớ hồi chánh nỗi gì!!!
Gã thương binh ngồi ở sau xe, từ nẫy vẫn theo dõi câu chuyện bây giờ mới lên tiếng:
– Theo tôi về được không? Mai mốt tôi dẫn lên đồn.
Bác tài múa hai tay lên:
– Ui da! Vậy là ngon quá cỡ rồi còn gì.
Cậu cán binh rời chỗ đứng, tiến lại phía sau xe. Cậu giương cặp mắt bạc nhược lên nhìn gã đàn ông. Gã nói tiếp:
|