Cậu đưa súng cho tôi.
– Bác biết xài hả?
– Mấy thứ này nhằm nhò gì! Lính Quốc gia thu được dài dài..
Cậu cán binh thở phào:
– Vậy mà tôi cứ ngỡ….
– Ngỡ gì?
– Ngỡ bác là người của Mặt Trận.
– Thì sao?
– Thì tôi phải bắn bác trước kẻo bác bắn tôi.
Gã đàn ông mỉm cười :
– Ui ! Đồng chí với nhau cả, sao nỡ tay thế!
Cậu nhỏ ấp úng:
– Tại tôi “quay”. Ở trỏng, tội quay đáng bắn bỏ!
Bác tài xế chờ đợi thấy lâu, vội nói:
– Thôi mời lên xe đi. Trễ rồi.
Chiếc xe lại bắt đầu chuyển động. Nó bò qua một mô cao rồi lũn cũn men theo một lối đi được in dấu bởi chiếc xe mười bánh băng qua những chướng ngại vật.
Cái cảnh len lỏi theo lốt bánh xe này không ai lấy làm lạ. Chuyện ấy bình thuờng. Như một chuyến xe bình thường trở về giữa mùa Xuân trên một giải đất vẫn đang còn triền miên trong khói lửa.
Nhật Tiến
|