View Single Post
Old 10-05-2019   #263
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Gần như chắc chắn đó lả học tṛ cũ của ḿnh ngày xưa, nhưng muốn dành cho cho Vinh một bất ngờ, thầy Hợp vẫn gọi điện thoại lấy hẹn, đến văn pḥng đúng giờ, lảm việc với mấy cô thư kư, điền hồ sơ cho một bệnh nhân mới, rồi kiên nhẫn ngồi đợi như bao nhiêu người khác.

Gần cuối buổi làm việc, Vinh được cô thư kư chuyển vào hồ sơ của bệnh nhân kế tiếp. Nh́n cái folder màu vàng nhạt c̣n mới toanh của một bệnh nhân mới, Vinh liếc qua tên bệnh nhân, và độ tuổi, cùng giới tính. Tên viết theo lối Mỹ, first name, last name, initial middle name, nên Vinh không hề nghĩ đó là thầy dạy Toán của ḿnh thời trung học.

Vinh rời phỏng làm việc của ḿnh, đẩy cửa vào pḥng có bệnh nhân, và thả rơi cái folder xuống nền nhà, không tin vào mắt ḿnh. Cứ như một giấc mơ, thẩy dạy Toán Nguyễn Thất Hợp của năm đệ tam đang ngồi cạnh bàn khám bệnh ở San Jose, California, chứ không phải cạnh bàn giáo sư của trường Ngô Quyền Biên Ḥa như hai mươi năm trước. Thầy vẫn vậy, chỉ già đi theo năm tháng (như người Mỹ vẫn gọi là aging process) chứ không thay đổi. Ánh mắt nghiêm nghị vẫn c̣n, lấp lánh sau tṛng kính trắng. Vinh quên hết nhiệm vụ của ḿnh, quên hết ḿnh đang khám bệnh, quên là ḿnh đă ở xa quê nhà cả một đại dương, mừng rỡ chào Thầy, vẫn cung kính như ngày xưa c̣n là học tṛ trung học.

Từ đó, thầy Hợp được học tṛ chăm sóc sức khỏe rất chu đáo. Không biết v́ bản chất Thầy vốn khỏe mạnh, v́ Vinh chăm sóc cho Thầy không chỉ bằng kiến thức chuyên môn của một bác sĩ, mả c̣n bằng tấm ḷng của một người học tṛ cũ, hay v́ cả hai lư do, thầy Hợp trông khỏe mạnh và trẻ hơn so với những người cùng độ tuổi.


*


Tưởng đó là lần hạnh ngộ vui nhất trong đời ở pḥng khám bệnh, nhưng có một lần khác, ngạc nhiên ̣a vỡ lớn hơn, đưa Vinh về với vị mặn của gió biển, với lần duy nhất hành nghề y khoa dă chiến giữa trời nước mênh mông.

Đó là một ngày mùa hè, ngày dài đến hơn 14 tiếng, bóng nắng vẫn c̣n lung linh trên hàng cây cổ thụ ven đường, Vinh đă cởi áo blouse trắng, chuẩn bị về th́ cô thư kư gọi vào cho biết có người quen cũ, đến từ Châu Âu kiên nhẫn đợi đến lúc bệnh nhân cuối cùng rời pḥng mạch để được gặp bác sĩ Vinh.

Vinh đặt ch́a khóa xe vào lại ngăn kéo, nhờ cô thư kư mời khách vào pḥng làm việc. Đó không phải là một người khách, mà là một gia đ́nh gồm ba người. Hai vợ chồng đă qua tuổi trung niên, và một cô thiếu nữ chắc vẫn cỏn trong độ tuổi hai mươi. Vinh cố lục lạo trí nhớ của ḿnh để nhớ ra người quen nhưng vẫn không nhận ra được khách là ai?

Vinh mời khách ngồi, nhă nhặn:

– Xin lỗi, tôi có thể giúp ǵ được cho quư vị?

Người đàn ông mở lời, giọng Saigon rất thân quen:

– Thưa bác sĩ, chúng tôi từ Ư đưa bé Biển đến thăm bác sĩ, và để cảm ơn bác sĩ đă lo cho mẹ con cháu chu đáo trên biển đông năm xưa.

Vinh tṛn mắt ngạc nhiên:

– Ô, anh chị ngày xưa trên con thuyền vượt biển tháng 6 năm 1979 từ Long Hải, Vũng Tàu.

Ngưởi đàn bà cười tươi tiếp lời bằng giọng Huế nhẹ nhàng:

– Thưa đúng rồi, bác sĩ c̣n nhớ chúng tôi?

– Không những chỉ nhớ mà c̣n phục sự can đảm chịu đựng của chị năm xưa khi sanh con đầu ḷng trên sàn tàu vượt biển không có ánh sáng, không có thuốc men, không có cả dụng cụ.

Đó là lần hội ngộ với một bệnh nhân cũ bất ngờ, cảm động nhất của Vinh.
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.04340 seconds with 9 queries