R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,156 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Pháp giúp Bồ-tát tại gia thành tựu Bồ-đề vô thượng
Thứ hai, 30/09/2019 | 11:00
Bồ-tát, là từ dùng để chỉ cho những ai phát tâm cầu Phật đạo. Cầu Phật đạo th́ quả vị tối cùng mà bạn đạt được là thành Phật. Bạn sẽ đạt được “trí tuệ và đức tướng Như Lai” mà Phật đă có, tức bạn sống được với tri kiến Phật của ḿnh, chẳng phải là tri kiến chúng sinh như hiện nay.
>>Nghiên cứu Phật học
Ai cũng có thể làm việc này, v́ ai cũng có sẵn cái nhân Phật tánh. Vấn đề là làm sao để nhân ấy hiển lộ và có lực, tri kiến chúng sinh bị đẩy lùi, không làm chủ mọi nhận định và hành động của ḿnh như hiện nay.
Bài liên quan
Tại sao chúng ta phải phát Bồ Đề Tâm?
Đích đến th́ không hai nhưng phương tiện th́ vô số. Đó là tùy cơ mà lập pháp. Y pháp mà có kinh. Kinh Đại Bửu Tích tập 2, phẩm Tam tự luật nghi nêu ra một số pháp, giúp Bồ-tát thành tựu đạo hạnh trong cơ duyên là người tại gia trên con đường Phật đạo.
Có pháp, bởi “Đốn ngộ tuy đồng Phật, nhiều đời tập khí sâu, gió dừng sóng c̣n vỗ, lư hiện niệm vẫn c̣n”. Dù chỗ ngộ đồng chư Phật, tập khí huân tập nhiều đời cũng chưa thể một lần dứt sạch, huống là chỉ mới tin mà tu, tập nghiệp c̣n dày, cần đến pháp đối trị? Nên pháp được lập. Tập nghiệp hết th́ pháp cũng không. Tức có bệnh th́ uống thuốc, không bệnh thuốc không dùng. Đó là tính duyên khởi của pháp.
hoangphap_phat-bo-de-tam_full_12162019_10 1608
V́ thế, trước khi dẫn nêu pháp đối trị, Phật dạy: “Phải nên thân cận một pháp, chính là tất cả pháp đều vô sở hữu...”. Đây là nêu rơ bản chất của pháp để biết pháp tồn tại do duyên. Duyên dứt, pháp hết. Cho nên, Bồ-tát chớ chấp trước vào pháp tu. V́ “Chấp trước th́ chỗ nào cũng sinh niệm tưởng, nhẫn đến trong tánh Không, vẫn có tất tướng niệm. Đây chẳng phải là pháp của Sa-môn Bà-la-môn, chẳng phải là hạnh của Sa-môn Bà-la-môn”. Không chấp trước nên có bệnh th́ dùng thuốc, bệnh hết thuốc liền không, không thủ chấp. Cũng nói: “Này Đại Ca-diếp! Do có thể thành tựu pháp này, Bồ-tát dù không gần gũi cúng dường chư Phật cũng tự biết chắc tôi sẽ thành Chánh giác vô thượng”.
Ba pháp tu tập lợi ích đạo Bồ-đề
“Này Đại Ca-diếp! Bồ-tát tại gia có ba pháp tu tập có thể lợi ích đạo Bồ-đề: V́ Nhất thiết trí nên tin sâu phát nguyện, không đắm trước nghiệp tại gia và giữ chắc năm giới”. Ba pháp nói đây là tin sâu phát nguyện, giữ chắc năm giới và không đắm trước nghiệp tại gia.
Bài liên quan
Tu đạo để trừ bỏ 27 niệm ác – trừ đủ niệm ác để tinh tấn tu đạo
Nhất thiết trí là tên khác của Phật trí, là trí biết rơ tất cả pháp. Xét ở mặt tổng th́ Nhất thiết chủng trí chính là Nhất thiết trí. Xét ở mặt biệt th́ Nhất thiết trí là trí thấu được lư tánh không của pháp giới b́nh đẳng, Nhất thiết chủng trí là trí thấu được mọi sự tướng của pháp giới sai biệt. Xét ở mặt tu chứng th́ Nhất thiết trí là nhân, Nhất thiết chủng trí là quả. Thành đây tuy nói Nhất thiết trí mà xem như bao gồm cả hai, từ nhân đến quả.
Tin sâu là tin chắc ḿnh có trí đó. Niềm tin không ǵ có thể lung lạc, gọi là tin sâu. Tin chúng sinh thảy đều có trí đó, chỉ do vô minh tham ái mà không thể sử dụng được, nếu vô minh tham ái hết, trí ấy liền hiển lộ v.v… Tin chắc vậy rồi liền mong muốn thành tựu được trí ấy. Mong muốn thành tựu, là nghĩa của phát nguyện.
Nguyện, có tổng nguyện và biệt nguyện.
Tổng nguyện là bốn hoằng thệ nguyện: Chúng sinh vô biên thệ nguyện độ, Phiền năo vô số thệ nguyện đoạn; Pháp môn vô tận thệ nguyện học, Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành. Tất cả Bồ-tát sơ phát tâm đều phát nguyện này. V́ sở nguyện rộng khắp, nên nói hoằng. Tự chế tâm ḿnh, nên nói thệ. Chí cần đầy đủ, nên nói nguyện. Bốn thệ nguyện này, do duyên vào bốn chân đế mà lập. Nguyện chúng sinh vô biên thệ nguyện độ, là do duyên với Khổ đế mà lập. Nguyện phiền năo vô biên thệ nguyện đoạn, là do duyên với Tập đế mà lập. Nguyện pháp môn vô tận thệ nguyện học, là do duyên với Đạo đế mà lập. Nguyện Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành là do duyên với Diệt đế mà lập.
Phatgiao-org-vn-duc-phat-a-di-da-la-ai3
Biệt nguyện, là tùy duyên ở mỗi đời hay mỗi sự mà lập các nguyện, như đại nguyện của Phật Thích Ca, A Di Đà, Quán Thế Âm, Bồ-tát Địa Tạng, phu nhân Thắng Man v.v…
Ḷng tin, muốn ngày càng sâu th́ phải đi đôi với chứng nghiệm. Chứng nghiệm những ǵ Phật Tổ đă dạy thông qua kinh luận. Muốn vậy, Bồ-tát phải học và hành. Không thể chỉ học mà không hành. Không thể chỉ hành mà không học. Trong pháp giới này không có ǵ không học được. Thuận duyên học được mà nghịch duyên càng giúp việc học được tốt hơn. Học được th́ định lực và trí tuệ hiển phát.
Bài liên quan
Hoà Thượng Thích Huệ Đăng: Tấm gương sáng nghiên cứu khoa học đạo và đời
Đă có thể tin sâu mà phát nguyện th́ thường không đắm trước nghiệp tại gia. Nghiệp tại gia là những việc mà người đời thường làm, như nghề nghiệp nuôi thân, ăn uống vui chơi, đàn ca hội họp, coi phim xem hát, la cà chuyện người, sinh hoạt vợ chồng, giáo dục con cái v.v... Những ǵ người tại gia thường sinh hoạt, dù là thiện nghiệp đều gọi là nghiệp tại gia. Đây nói không đắm trước, nghĩa có thể tùy duyên làm ít nhiều mà không bị tập nghiệp trói buộc. Bởi đắm trước, là biểu hiện của thói quen, một dạng của Tập đế.
Ở đây cần phân biệt rơ giữa trách nhiệm, bổn phận, buông lung và đắm trước. Không đắm trước, không có nghĩa là buông lung trách nhiệm bổn phận của bản thân, chạy theo những thứ được cho là Phật sự. Cha mẹ già không ai chăm, cả ngày rong ruổi vui chơi từ chùa này đến chùa khác, là buông lung trách nhiệm, không phải không đắm trước nghiệp tại gia. Cả ngày ngồi thiền, nhưng con cái vẫn sinh đều đều, tiền bạc lo toan dồn hết lên đầu vợ con, là buông lung trách nhiệm, không phải không đắm trước nghiệp tại gia.
Cho nên, Ḥa thượng Trúc Lâm dạy: “Những người lỡ có gia đ́nh, con cái, muốn giác ngộ giải thoát, phải làm sao? Bỏ gánh nặng cho người khác gánh để đi tu phải không? Một người, cho đến một ngàn người như thế th́ ai lo cho gia đ́nh, ai lo xây dựng xă hội đất nước? Con cái lớn rồi, tự lo liệu c̣n có thể. Nếu con mới dăm ba tuổi bỏ lại cho vợ hoặc chồng nuôi th́ làm sao nuôi nổi? Có người ban đầu ham tu quá, bỏ vợ con vô chùa, tu một thời gian thấy vợ con nheo nhóc th́ hoàn tục. Như vậy đạo đời ǵ cũng không tṛn vẹn.
Cho nên, tôi khuyên quư vị hăy noi gương ngài Tuệ Trung thượng sĩ. Ngài làm quan thê thiếp nhiều mà lúc sắp tịch, quư bà khóc lóc, ngài vẫn tự tại ra đi không chút lưu luyến. Tu như ngài mới giỏi. Học tu theo Phật mà không lánh gia đ́nh, xă hội. Tu như vậy không ai than phiền, trách móc ḿnh...”. Bỏ gia đ́nh xuất gia học đạo mà làm không tṛn c̣n bị quở, huống là sống tại gia, hưởng th́ có mà làm th́ đẩy hết lên đầu người khác.
FB_IMG_1525829905448
Cho nên, cần phân biệt rơ giữa trách nhiệm và đắm trước. Không đắm trước mà Ḥa thượng nói đây, là không vướng vào dây ái luyến lưu, không phải không hoàn thành những ǵ thuộc trách nhiệm hay bổn phận của ḿnh. Trôi tṛn mà không dính mắc vào đó. Đó là việc cần phân biệt rơ. Nhầm lẫn, th́ việc đáng làm không làm, việc không đáng làm lại làm, bị cái tật ham vui buông lung dẫn chạy, ngày thêm trói buộc, c̣n gây nghiệp mới.
Bài liên quan
Trang nghiêm đại lễ phát Bồ Đề tâm nguyện và cầu siêu cho thai nhi tại chùa Ba Vàng
Giữ chắc năm giới, là những ǵ đă thọ th́ phải tŕ giữ. Thọ giới th́ dễ mà tŕ được giới mới khó. Năm giới là giới thọ của hàng Phật tử tại gia thông thường, nhưng tŕ được không phạm, ấy là Bồ-tát. V́ sao Bồ-tát cần giữ chắc năm giới mà không nhấn mạnh ở mặt định tuệ? V́ giới là nền tảng giúp định tuệ hiển phát. Giới giữ ǵn tương đối rồi, mới có thể tập định, phát tuệ. Lại, giới c̣n giúp cho việc hành đạo được tốt đẹp. Cho nên, nói giới mà không nói định tuệ.
Không sát sinh, giúp Bồ-tát khỏe mạnh, sống lâu… không chỉ thuận tiện cho việc tu hành mà c̣n thuận tiện cho việc hành đạo. Người yếu hay bệnh, việc hành đạo trở nên hạn chế, dễ gián đoạn. Khỏe mạnh, sống lâu là việc ai cũng muốn ở đời, nên h́nh tướng ấy có thể mang niềm tin đến với chúng sinh, giúp nhiếp phục họ. Tu mà bệnh nhiều hay chết yểu dễ khiến chúng sinh mất niềm tin với pháp mà Bồ-tát đang tu.
Không nói dối, ngoài việc cho thấy tâm không siểm khúc quanh co, biểu hiện cho việc hàng phục tốt ư và khẩu của Bồ-tát, nó c̣n mang lại quả báo là lời nói và việc làm của Bồ-tát được người khác tin nhận. Một điểm nữa, không nói dối c̣n mang đến quả báo là lời nói ra sẽ ứng thành hiện thực trong tương lai. Đây là những việc rất có lợi trong quá tŕnh giáo hóa của Bồ-tát. Nó tạo nên uy tín lớn cho Bồ-tát, là thứ không chỉ mang đến thành công cho người ngoài đời mà càng cần thiết cho người trong đạo.
Không tà dâm, th́ chánh hạnh được lập. Quả báo của hạnh này là chồng hay vợ của ḿnh, không ai xâm phạm được. Nó có lợi cho việc dẫn người tu phước nhân thiên. Với kẻ tu giải thoát, không tà dâm giúp có cái quả không ai quấy phá được. Thấy Bồ-tát được quả báo tốt đẹp th́ chúng sinh mới có niềm tin tu hành.
Không trộm cắp th́ tài vật của ḿnh không bị năm thứ giặc xâm phạm. Đó là vua quan, giặc cướp, nạn nước, nạn lửa, con phá. Người đời không bị năm thứ giặc xâm phạm th́ được an ổn hạnh phúc. Đó chính là chỗ thân giáo của Bồ-tát.
2868822348_86531d1b3 4_z_249001765
Không uống rượu, quả báo của nó là không rơi vào nhà tà kiến. Không rơi vào nhà tà kiến có hai: Một là không sinh vào gia đ́nh tà kiến. Hai là bản thân ḿnh không bị tà kiến dẫn chạy. Tà kiến là đầu mối của mọi tai ương, hoạn nạn. V́ thế một trong năm giới cấm của người tại gia là không uống rượu. Không uống rượu th́ không rơi vào tà kiến. Không tà kiến th́ việc tự lợi và lợi tha mới được viên măn. Tri kiến Phật, chính là không có cái nh́n sai lệch với những ǵ xảy ra trong thế giới này.
Giữ chắc năm giới, đứng ở mặt giáo hóa mà nói, thuộc về thân giáo, là loại giáo dễ mang lại kết quả nhất trong việc giáo hóa. Nhân, là giữ chắc năm giới. Quả, là được báo quả tốt đẹp. Cả hai đều khiến chúng sinh có niềm tin với Bồ-tát.
Bài liên quan
Nói không với rác thải nhựa tại Bồ Đề Đạo Tràng - Ấn Độ
Giữ chắc được th́ các tập xấu không chỗ phát tán, lâu dần sẽ mất lực, tức nghiệp lực chúng sinh không c̣n, nên nói giữ chắc. Không phải giữ chắc là đắm trước hay chấp thủ. Bởi chấp thủ thiện nghiệp th́ ngoài việc bị giới ràng buộc, không thể hành đạo khi cần thiết, cũng không thể trở lại tâm vô trụ của ḿnh. Thượng sĩ Tuệ Trung dạy Trần Nhân Tông:
“Giữ giới cùng nhẫn nhục
Chiêu tội chẳng chiêu phước
Muốn biết không tội phước
Đừng tŕ giới nhẫn nhục”.
Và dặn nhỏ Trần Nhân Tông “Chớ bảo cho người không ra ǵ biết”. Không phải Tuệ Trung dạy không tŕ giới, không nhẫn nhục mà chính là giữ giới và nhẫn nhục giỏi rồi th́ không nên đắm trước hay chấp thủ.
Kinh Đại bát Niết-bàn I, phẩm Thánh hạnh nói: “Nếu Bồ-tát biết rằng do nhân duyên phá giới mà có thể làm cho người ưa thích thọ tŕ kinh điển Đại thừa, lại có thể làm cho người đọc tụng thông thuộc, biên chép quyển kinh, giảng thuyết rộng ra, chẳng thối chuyển đối với Chánh giác vô thượng, lúc đó Bồ-tát nên nghĩ rằng ta thà chịu tội nơi địa ngục A-tỳ một kiếp mà có thể giúp người này chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng.
tinhhoa.net-BmF3eE-20160122-le-phat-khong-thanh-tam-du-nhieu-tien-cua-den-dau-cung
Bài liên quan
Các nghệ sĩ, hoa hậu làm từ thiện tại chùa Bồ Đề
Do nhân duyên này, Bồ-tát phá tịnh giới”. Đây là lư do v́ sao nói giữ giới mà không nên có tâm chấp thủ. Nếu chấp thủ th́ không thể lợi ích chúng sinh khi cần thiết. Lời dạy trên được dạy trong phẩm Thánh hạnh, cũng có nhắc đến địa ngục. Để hiểu, đó là việc làm của bậc Thánh và mọi thứ đều có nhân quả của nó. Thánh, th́ nội lực phải tương ưng với Thánh, tập nghiệp đă hàng phục được. Có hiện tướng chúng sinh chỉ v́ lợi ích cho chúng sinh. Quan trọng là chịu được cái quả của việc phạm giới. Không phải việc làm mang lợi ích chúng sinh th́ việc phạm giới không nhận quả. Lợi ích, có công đức của lợi ích. Phạm giới, có cái quả của phạm giới. Tùy theo năng lực tu hành và lợi ích của hiện đời mà nhân quả theo đó an bày. Bồ-tát tại gia cần có trí tuệ hiểu rơ việc này. Nhắm không đủ lực chịu cái khổ ở các đường th́ cứ đường thuận mà đi, khoan đi đường nghịch.
Ba pháp giúp không thối chuyển đạo Bồ-đề
“Này Đại Ca-diếp! Cha mẹ không tin Tam bảo th́ làm cho cha mẹ có ḷng tin. Cha mẹ hủy phạm giới pháp th́ khuyên cha mẹ giữ giới. Cha mẹ tham lam bỏn xẻn th́ khuyên cha mẹ bố thí, khen ngợi đạo Bồ-đề vô thượng mà v́ người khác thuyết pháp. Đây là pháp thứ nhất được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Nhiếp được chúng sinh ngoài tâm hướng về Đạo vô thượng, đồng nghĩa với việc nhiếp được chúng sinh trong tâm. Tự lợi, lợi tha đầy đủ. Đây là điều kiện tiên quyết không thối chuyển Bồ-đề vô thượng.
“Bồ-tát tại gia biết rơ đáng cúng dường cho người đáng cúng dường, không cúng dường cho người không đáng cúng dường. Dù chẳng cúng nhưng vẫn có ḷng từ với họ. Đây là pháp thứ hai được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Cúng dường cho người đáng cúng dường th́ Chánh pháp trường tồn lâu dài. Cúng dường cho kẻ không đáng cúng dường th́ tà pháp lẫn lộn, nhiễu hại chúng sinh.
Đây là dạy người dùng trí tuệ trong việc bố thí cúng dường, không v́ thuận với bản ngă hay do ái dục mà cúng dường. Đă có ḷng từ th́ không sân giận, không phỉ báng, không đánh đập. Có ḷng từ th́ vẫn có thể cúng dường khi cần thiết, nhưng cần phát nguyện “Nguyện do nhân duyên cúng dường này, chư vị nào chưa là Tăng Ni bảo th́ tương lai thành Tăng Ni bảo, chư vị nào chưa hết tâm danh lợi phiền năo th́ tương lai sẽ hết tâm danh lợi phiền năo, chỉ một ḷng hướng về Đạo vô thượng”. Nếu tất cả Phật tử đều nguyện vậy khi cúng dường th́ Tăng bảo thường trụ thế gian.
meditatie-cursus-diepte-meditatie
“Bồ-tát tại gia nhọc nhằn làm ra của cải, chẳng phung phí, chẳng để thất phát, chẳng đem cho bừa băi, nên cất giữ kỹ lưỡng. Dù vậy, đối với các bậc Sa-môn, Bà-la-môn thanh tịnh cùng các chúng sinh, vẫn b́nh đẳng bố thí cúng dường, và không chướng ngại những người đồng bố thí. Đây là pháp thứ ba được chẳng thối chuyển Bồ-đề vô thượng”. Trung đạo, là con đường giúp thành tựu Đạo vô thượng. Chẳng và nên nói đây là giúp Bồ-tát tránh hai thái cực phung phí và bỏn xẻn, tiến dần vào Trung đạo, tùy duyên lợi ích chúng sinh, không lệ thuộc h́nh tướng hay quy t
|