Bà nhỏ nhẹ trả lời:
- Thưa Thầy con không phản đối nhưng xin được đi theo để lo cho ông.
Ông Bảy liền trợn mắt và lớn tiếng:
- Không được, bà cứ để tôi đi một ḿnh, chừng nào đắc đạo tôi trở về độ cho bà.
Bà Bảy thở dài và lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt chứ không dám nói ǵ thêm. Khi ông quay sang hỏi ư kiến các con th́ người nào cũng rụt rè tán đồng chứ không dám nói trái ư cha. Thấy vợ có vẻ buồn, ông quay sang cự nự:
- Tôi đă hy sinh suốt mấy chục năm nay lo cho gia đ́nh, bây giờ bà phải trả tự do cho tôi muốn làm ǵ th́ làm chứ.
Bà vợ rầu rĩ cúi mặt và lấy khăn chùi nước mắt khiến tôi rất xúc động nên quay sang nói với ông Bảy:
- Thôi, ông cũng nên thong thả, để tôi có thời gian sắp xếp mọi việc sẵn sàng rồi mời ông sang.
Nếu quả ông có phước duyên th́ thế nào cũng sẽ được toại nguyện. Dục tốc bất đạt.
Tôi đứng dậy từ giă cả gia đ́nh, trước khi ra về tôi đến an ủi bà Bảy:
- Bà cứ yên tâm, nếu không được phép của bà tôi sẽ không dẫn ông đi đâu.
Sau khi hội nghị kết thúc tôi trở về Ấn Độ. Không bao lâu sau tôi liên tục nhận được điện tín và cả điện thoại của các con ông Bảy yêu cầu tôi trở qua Mỹ gấp để cứu cha họ. Tuy không hiểu ất giáp ǵ nhưng nghe nói có chuyện cần kíp liên quan đến tính mạng con người nên tôi vội vă thu xếp công việc bay sang Mỹ. Qua đến nơi tôi mới rơ sự t́nh. Th́ ra sau khi tôi về lại Ấn Độ, ông Bảy hết sức thất vọng và một mực dọa rằng nếu không được đi tu ông sẽ tự vận. Thế là từ đó hễ ông đi đâu làm ǵ cũng đều có người thân đi theo, kể cả khi ông vào nhà vệ sinh. T́nh trạng căng thẳng kéo dài nên cả gia đ́nh họp nhau lại bàn bạc và đành chấp thuận để ông sang Ấn Độ v́ sợ ông tự vận chết bất tử. Sau đó họ mới đánh điện và gửi vé máy bay mời tôi sang Mỹ để đón ông.
Công việc xây dựng chùa đang rối rắm trăm bề mà bỗng nhiên giờ đây tôi lại phải mang thêm một gánh nặng, c̣n về phần ông Bảy th́ việc quá nôn nóng muốn đi tu cũng không phải là tốt. Thế nhưng tôi cũng không thể từ chối trước mong ước quá thiết tha của ông.
Khi biết ư nguyện của ḿnh sắp được thực hiện, ông Bảy vui vẻ sung sướng như trẻ con được quà. Nh́n thấy tôi mặc chiếc áo kiểu Ấn Độ ông bèn hỏi mượn để làm mẫu v́ ông vốn là thợ may. Tôi cứ tưởng có lẽ ông muốn may tặng tôi vài bộ đồ để coi như ra mắt sư phụ, ai ngờ ông may đo cho chính ông, làm tôi mừng hụt. Rồi ông sục sạo t́m mua cả trăm cuốn sách kinh đóng thùng mang sang đất Phật. Ông yêu cầu các con phải mua vé máy bay hạng nhất cho cả hai thầy tṛ v́ theo ông một lần đi tu là một lần khó! Thế nhưng tôi không đồng ư. Tôi luôn luôn đi vé máy bay loại thường cho đỡ tốn kém, chỉ khi nào các trường đại học mời hay những hội nghị quan trọng mà tiêu chuẩn dành cho đại biểu là vé máy bay hạng nhất th́ tôi mới miễn cưỡng chấp nhận. Cuối cùng ông phải chiều theo ư tôi đi loại vé thường.
Trước ngày lên đường, các con của ông đến gặp riêng tôi dặn ḍ đủ thứ chẳng khác nào tôi là... con rể của ông. Thậm chí có người c̣n nhét vào túi xách tôi vài chai dầu gió và căn dặn:
- Con có đưa dầu cho ba con rồi nhưng thầy cũng giữ thêm vài chai, khi nào ba con xài hết th́ đưa cho ông.
Người lại ân cần nhờ vả:
- Ba con thích ăn ngon, con xin gửi thầy ít tiền để khi nào ba con thèm món ǵ nhờ thầy mua giúp.
Tôi thật sự ngao ngán trước viễn cảnh phải lo phục vụ thêm một ông cụ trong khi bản thân ḿnh công việc đang ngập đầu ngập cổ, nhưng mặt khác cũng rất cảm kích trước ḷng hiếu đạo của những người con. Tôi nghĩ thầm chắc kiếp trước ḿnh c̣n mắc nợ ông nên giờ đây phải trả! Ngày lên đường, khi đă yên vị trên máy bay ông Bảy tỏ ra vô cùng sung sướng và bắt đầu mở máy nói oang oang. Tôi nhắc nhở ông:
- Ông b́nh tĩnh lại, máy bay vẫn c̣n đang bay trên nước Mỹ chứ chưa đến đất Phật đâu.
Suốt mấy tiếng đồng hồ trên đường từ Mỹ sang Luân Đôn, ông nói chuyện không ngừng khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Máy bay vừa đáp xuống phi trường Luân Đôn ông hứng khởi thốt lên:
- Mô Phật! Mô Phật! Thưa thầy thế là con đă đến được đất Phật.
Tôi bật cười:
- Chưa đâu, chúng ta chỉ mới tới Ăng lê thôi.
Máy bay dừng tại Luân Đôn để tiếp nhiên liệu rồi lại tiếp tục bay sang Ấn Độ. Ông Bảy khấp khởi vui mừng tưởng rằng chỉ một hai giờ đồng hồ nữa sẽ qua tới đất Phật, nhưng khi biết rằng phải mất đến hơn tám tiếng th́ ông tỏ ra hết sức nôn nóng. Khi máy bay đáp xuống thủ đô New Delhi, ông Bảy mừng rỡ quay sang tôi:
- Mô Phật! Thưa thầy con sung sướng quá, bây giờ con đă được tới đất Phật, được theo gót ngài Huyền Trang, được theo thầy rồi
|