R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,158 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
“Thanh mai trúc mă nguyệt trung hành,
A Tú dữ ngă hỗ tương kính,
Kim triêu nhữ dĩ hàm oan khứ,
Chỉ lưu Lâm Giang thân nhất nhân,
Nhữ thuyết dữ ngă trường tương bạn,
Nguyện nhữ thệ ngôn năng thành chân,
Sinh sinh thế thế thủ khiên thủ,
Tự tại như ư thế thượng hành!”
Diễn nghĩa:
“Thanh mai trúc mă đi dưới ánh trăng,
A Tú và ta kính trọng lẫn nhau,
Hôm nay nàng hàm oan ra đi,
Để lại Lâm Giang một thân một ḿnh,
Nàng nói chúng ta sẽ măi là bạn của nhau,
Ta hy vọng nàng sẽ giữ lời thề,
Đời đời vẫn nắm tay nhau,
Bước đi ung dung và như ư trên thế gian!”
Sau khi viết xong bài thơ, Lâm Giang định đốt nó đi. Nhưng trước khi cậu kịp đốt nó, tờ giấy bỗng bay lên không trung (mà không có cơn gió nào) rồi tự bốc cháy…
Sau khi trở về thị trấn, Lâm Giang tới Thuận Nghĩa Phường toan báo thù, nhưng người thanh niên kia đă rời khỏi thị trấn. Để hả giận, Lâm Giang phá hủy ṣng bạc Thuận Nghĩa Phường. Sau đó người ta nói rằng người thanh niên kia đă chết ở tuổi 35 do thân thể suy nhược v́ quá đam mê nữ sắc.
Lâm Giang cảm thấy vô cùng đau buồn khi ở tại Giang Nam, v́ cậu luôn luôn nghĩ về A Tú. Cậu đă quyết định du hành tới vùng hoang mạc. Cậu nghĩ: “Tại nơi sa mạc này, sẽ không c̣n những tranh đấu thương tâm và âm mưu hiểm ác nữa.” Sau khi bái biệt người chú và phụ thân của A Tú, cậu lên đường đi về phía Tây Bắc. Cuối cùng cậu đến một nơi phụ cận vùng Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc. Gió bấc thổi quanh năm tại đây. Cậu đi qua một vài động đá với những bức tượng Phật đang xây dở. Sau khi cậu nh́n ngắm những bức bích họa và tượng Phật bằng đá đẹp đẽ này, cậu bắt đầu nảy sinh ḷng sùng kính Phật.
Khi đi ngang qua một tu viện Phật giáo, cậu chạy tới bái kiến vị sư trụ tŕ, một người đức cao vọng trọng nhưng thái độ vô cùng khiêm nhường. Lâm Giang muốn ông thu nạp cậu làm đồ đệ, nhưng lăo tăng nói: “Thí chủ có căn cơ phi phàm nhưng mang tâm phàm quá nặng. Vậy hôm nay ta thu nhận thí chủ làm đệ tử tục gia, vậy được chứ?”
“Tạ ơn Sư phụ!” Lâm Giang vừa khấu đầu vừa nói. Thế rồi Lâm Giang trở thành đệ tử tục gia của vị sư trụ tŕ tại hang Mạc Cao.
Vài ngày sau, Lâm Giang phát hiện thấy một ḍng suối trong mát nằm ngay dưới chân núi cát. Ḍng nước trong trẻo ấy tựa như đôi mắt mỹ lệ của A Tú. Khi nghĩ về A Tú, Lâm Giang lại cảm thấy vô cùng thống khổ trong ḷng. Cậu nghĩ: “Ta đă phải bỏ nhà ra đi để thoát khỏi nỗi đau xa cách người mà ta hằng thương mến. Chẳng ngờ nỗi thống khổ này lại sâu sắc và nặng nề đến nhường ấy!” “Ta phải tu hành cho tốt!” Lâm Giang tự an ủi ḿnh. Hai mươi năm sau, nỗi đau khi mất A Tú đă phai nhạt dần cùng với sự tu luyện của cậu. Ngay trước khi viên măn, Lâm Giang có thể bay lượn trên không trung. Tuy nhiên, mỗi khi cậu nh́n thấy ḍng suối h́nh trăng lưỡi liềm, cậu lại liên tưởng đến đôi mắt mỹ lệ và trong trẻo của A Tú. Kết quả là, cậu đă bỏ lỡ cơ hội đạt viên măn. Cậu khóc trong nước mắt, và hối tiếc cho sự kém tinh tấn của bản thân ḿnh. Ngay lúc ấy, một thanh âm to lớn vang vọng trên bầu trời:
“Tu luyện t́nh vị tận,
Chẩm dạng lượng tâm tính?
Vô lậu phương khả thành,
Nhân yếu tái tinh tiến!”
Diễn nghĩa:
“Tu luyện nhưng chưa bỏ được chữ ‘t́nh’,
Ta đánh giá tâm tính con thế nào đây?
Phải ‘vô lậu’ [3] mới có thể thành công,
Con lại phải tinh tấn lần nữa thôi!”
Cậu đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đă nói cậu “Căn cơ phi phàm nhưng tâm phàm quá nặng”, quả là đạo lư! Cậu đă phải trả một cái giá quá đắt chỉ v́ chấp trước vào chữ ‘t́nh’! Cậu quỳ gối xuống đất với hai tay chắp trước ngực trong thế hợp thập rồi phát nguyện: “Nếu con có cơ hội tu luyện lần nữa trong Phật Pháp, con nhất định sẽ nắm chắc cơ hội và tu thành chính quả!” Sau khi nguyện đă phát ra, nguyên thần của Lâm Giang rời khỏi thân thể và tiếp tục đi vào ṿng luân hồi chuyển thế…
Lời kết:Sau khi viết xong bài viết này, tôi cảm thấy nhân tố ‘t́nh’ trong tôi đă bị thanh lư đi nhiều. Cái cảm giác đau khổ khi phải vượt qua chữ ‘t́nh’ đă biến mất, đồng thời xuất lai một cảm giác được giải thoát khỏi nó. Tôi cảm thấy thật ung dung tự tại!
Chú thích của người dịch:
[1] “An Sử Chi Loạn”: cuộc phản loạn quy mô lớn đời nhà Đường, được cầm đầu bởi An Lộc Sơn (nguyên là một tiết độ sứ của Triều đ́nh) và thuộc hạ là Sử Tư Minh. Cái tên ‘An Sử’ là lấy từ tên họ của hai người này ghép lại mà ra.
[2] ‘Thanh mai trúc mă’: Câu ‘Thanh mai trúc mă’ lấy lời và ư từ bài Trường Can hành của Lư Bạch (701 – 762) đời nhà Đường, ngụ ư t́nh cảm thắm thiết của lứa đôi.
[3] ‘Vô lậu’: Không c̣n thiếu sót, đối lập với ‘hữu lậu’ nghĩa là c̣n thiếu sót.
|