Tuổi trẻ yêu cuồng nhiệt, sẵn sàng bỏ ra tất cả vì yêu. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ: Bạn đâu phải yêu một lần rồi thôi. Bạn sẽ sống chết vì yêu được bao nhiêu lần trong đời nếu lỡ như bạn… bỏ mạng thật vì tình yêu đầu. Cái lối yêu đương quên mình có làm bạn được tôn trọng và yêu thương y như vậy hay không? Những người “được” trở thành thế giới, liệu họ có thấy hạnh phúc không? Trong các trường hợp trên, câu trả lời là không! Người cô bạn tôi yêu không quay đầu lại. Cô nàng nhà trên chỉ thấy mệt mỏi và chán chường với tình yêu cháy bỏng của đối phương. Sự thật là bạn đánh đổi sự sống vì một người bạn yêu như thế giới cũng đồng nghĩa với việc bạn mất cả thế giới thật sự của mình.
Kết bài này, tôi muốn mượn lời Lâm Tĩnh: “Tình yêu như một dòng sông. Chúng ta đều là kẻ mù. Ai qua sông mà không phải dò dẫm trên đá.” Trịnh Vy nói: “Chúng ta nên tự thấy xấu hổ. Chúng ta đều yêu bản thân mình hơn cả tình yêu.” Nhưng tôi thì nói: "Hãy yêu bản thân mình và chẳng việc gì phải xấu hổ vì điều đó". (Những nhân vật trong tác phẩm "Anh có thích nước Mỹ không?") Muốn qua sông bạn phải dò dẫm trên đá chứ không phải đưa mình ra giữa dòng để nước cuốn đến đâu thì đi đến đó. Tình yêu cũng vậy, hãy yêu vì chính bản thân mình chứ không phải là để tình yêu đưa bạn đi, khiến bạn sống chết vì nó. Tình yêu không sinh ra để bạn làm như vậy.
Vậy nên, đừng sống chết vì yêu!
ImaGoodGirl
|