|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Đúng như lời trong thư, chàng đem tất cả tâm trí để học, quên ăn, quên ngủ, quư những sách y học như Thánh kinh, coi Y khoa học đường như một ngôi đền, đọc sách suốt ngày, gặp chỗ nào không hiểu th́ hỏi thầy, hỏi bạn cho được. Một lần, một giáo sư giảng về chất Cơ – lo (Chlore), bảo chất đó có tính cách giết mọi khí độc rất nhanh, ngăn được sự truyền nhiễm. Cả lớp chỉ có một ḿnh chàng đưa tay hỏi:
– Thưa giáo sư, nó giết khí độc cách nào ạ?
– Chẳng hạn dùng nó th́ mổ xẻ các thây ma sẽ không bị nhiễm độc, tṛ hiểu rồi chứ?
– Dạ. Nhưng người ta diệt các khí độc cách nào ạ?
– Khi cậu thở là cậu hít không khí. Nếu không hít không khí th́ cậu sẽ chết. Th́ đó, không khí duy tŕ sự sống cách đó. Không khí duy tŕ sự sống ra sao th́ hơi cơ-lo tiêu diệt các hơi độc cũng như vậy. Nghe ra chưa?
– Thưa giáo sư, tôi vẫn chưa nghe ra ạ.
– A! Cậu vẫn chưa nghe ra? Nhưng cậu biết rằng nó như vậy chứ?
– Thưa biết.
– Thôi hết giờ rồi. Để kỳ sau.
Xét câu chuyện đó, ta thấy Semmelweis có óc tiến hơn người đương thời. Phải đợi vài ba chục năm sau, khi thuyết của Pasteur ra đời, người ta mới có thể đáp câu hỏi của chàng được.
Chàng học rất tấn tới. Nhưng vốn là người Hung, từ giọng nói đến cử chỉ đều khác người Áo, nhất là y phục rất lôi thôi, nên bị các bạn học trêu ghẹo, chế giễu. Chàng chỉ giao du với một bạn đồng hương là Ludwig Von Markussovsky. Cuối năm, ghét cái không khí đó, chàng về quê nhà, xin vô học tiếp Y khoa ở Đại học đường Pesth. Nhưng trường đại học này nhỏ, thiếu dụng cụ thí nghiệm, giáo sư dở, chàng ráng học hết niên khóa rồi trở lại Vienne.
Nhờ trí thông minh, tính chuyên cần, đứng đắn, chàng được hai giáo sư ở Vienne là Rokitansky và Skoda che chở, tận tâm chỉ bảo, cho tiền may quần áo, mời về ở chung nhà. Cả hai sau đều thành những bạn thân, những người đỡ đầu của Semmelweis.
o0o
Giáo sư Skoda là một người khá đặc biệt. Năm 1834, ông là y sĩ đầu tiên ở Áo dùng ống thính chẩn (Stéthoscope) của Laennec chế tạo … Bác sĩ Klein, giám đốc khu hộ sinh, óc thủ cựu, cấm ông dùng ống đó, ông không nghe, bèn kêu ông vô pḥng rầy:
– Bác sĩ Skoda, từ một tháng nay, tôi nghe nhiều lời kêu ca về ông. Các con bệnh phàn nàn rằng ông làm họ khó chịu, làm nhột họ v́ ông lấy một cái ống kỳ quái chọc vào ngực, vào sườn, vào bụng họ. Cái thứ đó là của người Pháp làm ra. Mà tôi đă bảo ông rằng tôi không muốn người ta làm cái tṛ đó trong dưỡng đường của tôi, sao ông không chịu nghe lời?
Skoda đáp:
– Thưa ông giám đốc, dùng ống nghe đó nghe rơ tiếng trong tim, trong phổi hơn lên, chứ có hại ǵ đâu ạ. Xin ông giám đốc cứ nghe thử một lần sẽ biết.
– Tôi không cần phải nghe. Đại dưỡng đường ở đế đô này, không khi nào dùng cái đồ của người Pháp đó. Ông cải lời tôi hử? Kể từ giờ phút này trở đi, ông không c̣n ở dưới quyền tôi nữa.
– Nhưng thưa ông giám đốc, xin ông cho tôi …
– Thôi, mời ông ra, không nói ǵ nữa.
Ngay buổi chiều hôm đó, Skoda khiêng rương tới nhà thương điên v́ đă bị đổi lại đó.
Nhưng ông không phải là hạng người chịu lép vế. Ông biết rằng làm nghề y sĩ mà không được một chính khách có quyền thế che chở th́ bị tủi nhục, nên ông vận động trong chính quyền và bốn tháng sau, ông được chuyển qua làm y sĩ trong ty cảnh sát và tiếp hai tháng nữa, ông lại trở về Đại dưỡng đường Vienne.
Lần này, gặp chủ cũ là bác sĩ Klein, ông tươi cười chào, Klein đáp lại lạnh lùng, nhưng lễ phép v́ biết Skoda không phải tay vừa. Và từ đó nhắm mắt để Skoda tha hồ dùng ống thính chẩn.
|