|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Ở Đại dưỡng đường Vienne, tiểu khu hộ sinh thứ nhất nổi tiếng là chết nhiều nhất. Một hôm, Semmelweis mục kích một cảnh thương tâm. Một bà mẹ đă gần tới ngày sinh, xin vô nằm. Khi người nữ khán hộ mở cửa pḥng, chỉ số giường cho th́ bà ta chùng lại, không đi nữa, hoảng hốt ngó cô khán hộ rồi ngó Semmelweis. Bỗng có tiếng chuông leng keng, bà ta ngă xuống, mặt tái ngắt.
Cô điều dưỡng nắm tay, kéo lên an ủi:
– Không sao đâu mà!
Bà ta đứng dậy, run lật bật, mắt ngó Semmelweis trân trân, thở hổn hển, mồ hôi nhể nhại. Vụt một cái, bà ta quỳ xuống, lết tới Semmelweis, chắp tay năn nỉ:
– Bẩm bác sĩ, xin bác sĩ thương tôi. Tội nghiệp tôi lắm, Trời Phật phù hộ bác sĩ … Xin bác sĩ cho tôi đẻ ở ngoài đường.
Semmelweis cảm động quá, gương mặt bà đó hao hao giống thân mẫu của chàng. Chưa biết nói sao th́ cô khán hộ đă la lên:
– Đi, vô đây. Ngay lập tức. Thế là cái nghĩa ǵ hả?
Bà mẹ lại năn nỉ nữa:
– Tội nghiệp tôi, bác sĩ. Xin ngài cho tôi ra.
Cuối pḥng có tiếng gào. Rồi một người khác thút thít. Thế rồi cả pḥng nhao nhao lên. Người ta bước xuống sàn, lết ra cửa.
– Tội nghiệp tôi quá, bác sĩ, tôi cắn cỏ lạy ngài. Một lần này thôi, cho tôi đẻ ở ngoài.
– Cho chúng tôi ra, chúng tôi không đẻ trong này đâu.
Có tiếng hét lên:
– Cho chúng tôi ra. Ở đây th́ chúng tôi chết, chết hết mất!
– Ra ngoài đường … ra đẻ ngoài đường hoặc cho chúng tôi qua tiểu khu nh́.
Bà mẹ mới tới vẫn chắp tay khóc lóc:
– Lạy bác sĩ, ngài cho chúng tôi ra đẻ ngoài đường, xong rồi tôi xin vô ạ, rồi bác sĩ muốn bảo sao, tôi cũng xin nghe.
Cả pḥng bao vây chàng, có người nước mắt đầm đ́a ôm chặt lấy thân chàng. Họ lạy van, kêu trời, huyên náo cả khu. Các khán hộ ở ở pḥng bên chạy tới, lôi kéo các sản phụ về giường và một lát sau, yên tĩnh trở lại, chỉ c̣n văng vẳng những tiếng nức nở, nghẹn ngào ở cuối dăy.
Semmelweis lảo đảo bước về pḥng giải phẩu, ngồi bệt xuống một chiếc ghế, úp tay vào mặt khóc. Chàng vẫn biết dân chúng sợ tiểu khu thứ nhất. Chàng nhận rằng yêu cầu của họ có lư v́ những kẻ đẻ rơi ở lề đường, bên bờ suối rồi vô nằm nhà thương th́ không sao, c̣n hễ đẻ ở nhà thương th́ mười người chết tới ba – bốn, có khi chết tới bảy – tám, cho nên chàng không thể nhẫn tâm lôi kéo họ về giường được. Nhưng làm một bác sĩ mà trông thấy bệnh nhân sợ ḿnh như sợ hung thần th́ có tủi nhục, đau ḷng không chứ?
Một đồng nghiệp nắm cánh tay, lắc chàng:
– Buồn cho anh thật, anh Ignace. Ông Klein thế nào cũng biết và sẽ rầy anh. Nhưng thôi quên đi, thỉnh thoảng vẫn có những cuộc nổi điên như vậy ở nhà thương.
Semmelweis ráng quên đi, vùi đầu vào việc học, ngày nào cũng mổ xẻ hai ba xác bệnh nhân chết v́ sốt sản hậu (Fièvre puerpérale) v́ hết thảy các sản phụ trong nhà thương đều mắc bệnh ấy mà qua đời.
Chàng quyết tâm t́m hiểu thật kỹ bệnh đó đọc hết các sách về nguyên nhân triệu chứng bệnh sản hậu và các phương pháp chữa. Chàng học tới thuộc ḷng những tác phẩm chính. Nhưng không có tác giả nào chịu đồng ư kiến với nhau. Người ta kể ra tới 28 nguyên nhân, c̣n phương thuốc th́ rất ít mà tuyệt nhiên không công hiệu. Chàng càng học, càng thấy hoang mang, nghi ngờ, muốn kiểm tra nguyên nhân thứ 29.
Một hôm, chàng đỡ đẻ cho một sản phụ khỏe mạnh, hồng hào, mẹ tṛn, con vuông. Đứa nhỏ khóc lớn tiếng và nặng cân. Chàng tận tâm chăm sóc, an ủi người mẹ v́ chồng chị ta đang bị giam. Qua một ngày rồi, nhiệt độ chị ta vẫn b́nh thường, chàng đă mừng.
Nhưng hôm sau, chàng để ư thấy mắt thiếu phụ sáng quá, má đỏ quá, chàng ngờ ngờ bèn lấy thủy, thủy lên ít thôi; đếm mạch, mạch b́nh thường.
– Cứ tĩnh dưỡng rồi ít bữa mới đi đứng được.
Miệng nói vậy mà ḷng vẫn không yên.
Hôm sau nữa, thủy lên dữ, mạch nhanh mà yếu (120/phút). Chàng ra toa, cho uống muối Epsom, dặn cô điều dưỡng đừng để chị ta bón. Bệnh nhân kêu nhức đầu, đau lưng, có hồi lạnh run, ngủ không được.
Bác sĩ Breit cùng trông nom khu đó với chàng bảo:
– Chị ta mạnh như trâu, không sao đâu. Thủy lên xuống như vậy là thường.
Buổi chiều hôm đó, bụng thiếu phụ đă bắt đầu cương lên, ấn vào thấy đau. Semmelweis cho uống thêm 20 giọt nước nha phiến.
Sáng hôm sau, bệnh nhân kêu đau bụng dữ, đau ran lên tới mỏ ác, vẫn chóng mặt, nhức đầu. Chiều bệnh hơi giảm, tối ngủ được.
Ngày thứ năm, bệnh nhân vui vẻ, nói là bớt nhiều, mạch lớn, đều, 100/phút, lưỡi hơi xám nhưng không đóng. Chàng yên tâm, vẫn cho uống muối Epsom và xoa dầu vào bụng.
Th́nh ĺnh, 2 giờ chiều, nữ khán hộ hốt hoảng kiếm chàng. Bệnh nhân rên là v́ bụng đau dữ dội, nhiệt độ lên, mửa, lưỡi đóng, mạch lên 160. Đúng là triệu chứng sốt sản hậu.
Tối, mạch yếu hơn, sốt tăng, nhức lưng, vai, ngực.
Sáng ngày thứ sáu, bệnh nhân hổn hển hỏi:
– Thưa bác sĩ, tôi có sống được không? Tôi có thể thấy mặt chồng con tôi được không?
– Đừng nghĩ bậy, không sao đâu, tôi sẽ trị hết.
Lưỡi khô, môi nứt, mạch đă chạy loạn, đếm không được, nàng nói lảm nhảm:
– Ồ! Đẹp quá! Nó bay, nó lượn kia. Kính chào bác sĩ … A! Cái xe của con tôi này … Ḿnh coi ḱa!
Semmelweis ở luôn bên cạnh, thỉnh thoảng lại coi mạch. Mạch như trốn lần lần. Thiếu phụ tắt thở. Nước da nàng mấy hôm trước hồng hào, bây giờ đă nhợt nhạt.
Hai bữa sau, đứa con của nàng chết theo, cũng do cái bệnh sốt của mẹ. Hôm đứa nhỏ chết, trong pḥng có năm người nữa chết và mười một người đương ngoắc ngoải.
Run rẩy, chàng gơ cửa pḥng bác sĩ Klein. Klein ngạc nhiên ngước mắt lên hỏi:
– Có chuyện ǵ vậy, gấp không?
– Thưa ông giám đốc, chúng ta phải làm cái ǵ mới được. Không thể kéo dài như vậy!
– B́nh tĩnh lại đi nào!
– Thưa, vẫn bệnh sốt ấy, bệnh sốt sản hậu tai hại ấy! Chết hết người này đến người khác, mỗi ngày chết một nhiều, phải làm sao chứ? Phải kiếm cách trị cho được cái bệnh ấy.
– Bác sĩ lầm rồi, lầm lớn rồi! Này, tôi hỏi bác sĩ: Nguyên nhân bệnh ấy ở đâu?
– Thưa ông giám đốc, tất cả các nguyên nhân ư? Nhiều lắm mà không biết nguyên nhân nào đúng. Người ta bảo tại sữa lúc đó lên nên hành sản phụ như vậy.
|