|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Tuy hết sức giản dị thế nhưng tại sao hầu hết những người Phật Giáo lại không thực hiện được? Lư do cũng lại không phải là quá khó hiểu, chẳng qua là v́ con đường Bát Chánh gồm có ba giai đoạn, thế nhưng không mấy ai đă vượt được giai đoạn đầu tiên là tu giới, th́ thử hỏi làm thế nào họ có thể bước vào giai đoạn thứ hai là thiền định được?
Thật vậy, một khi đă không giữ được những điều sơ đẳng nhất như tham lam, giận dữ, ghét bỏ, hận thù, mưu mô, lừa đảo, dối trá, hung bạo, bám víu, si mê… đưa đến mọi thứ lo buồn, xao lăng và sợ hăi, th́ làm thế nào có thể ngồi xuống trong im lặng để t́m về với chính ḿnh được. Một cách cụ thể là sau những buổi hát xướng, vui chơi, ăn uống, rượu chè, tham dục, mưu mô, tính toán, hoặc sau những buổi lễ với cờ quạt phất phới, chuông mơ vang rền… th́ c̣n tâm trí đâu để mà ngồi xuống nh́n vào một bức tường trước mặt?
Dù có cố gắng thật nhiều đi nữa th́ sự cố gắng ấy cũng chỉ tạo ra một khung cảnh giả tạo với những cách hành xử và tư duy gượng ép, khác hẳn với phong thái trầm lặng, uy nghi, thanh thản và buông xả của một người hành thiền.
Tất nhiên là có những điều kiện thuộc lănh vực cá nhân chẳng hạn như bản tính, cơ duyên, ḷng quyết tâm…, chi phối sự luyện tập của mỗi cá thể, thế nhưng lư do chính yếu nhất là nếu chưa thực hiện được việc giữ giới th́ thật khó ḷng mà ngồi xuống để hành thiền.
Philippe Cornu thật hết sức có lư khi ông nói rằng:
“Thiền định là cách giúp người tu tập đạt được Giác Ngộ, thế nhưng hầu hết những người theo Phật Giáo lại không mang ra luyện tập. Điều đó cho thấy là họ không hề biết hướng vào mục đích tối thượng trong kiếp sống này, v́ thế Giác Ngộ quả là một thứ ǵ đó thật hết sức xa vời đối với họ”.
Thật vậy sự Giác Ngộ vẫn c̣n ở một chân trời nào đó thật xa xôi, ngay cả đối với phần đông những người tự nhận ḿnh theo Phật Giáo. Họ phung phí kiếp sống này một cách vô ích.
Điều thứ hai đáng để nêu lên là những h́nh thức biến dạng của phép thiền định ở thế giới Tây Phương. Philippe Cornu hoàn toàn có lư khi cảnh giác chúng ta rằng thiền định không phải là một phương thuốc chữa trị làm giảm đau và các t́nh trạng căng thẳng tâm thần (MBSR), và cũng không phải là một phương pháp đơn giản chỉ nhằm mang lại cho người tu tập thể dạng gọi là Chánh Niệm (Pleine Conscience / Mindfulness).
Thiền định là một phương pháp luyện tập siêu việt, phản ảnh ḷng quyết tâm, sự kiên tŕ và sức cố gắng lớn lao của người tu tập giúp ḿnh vượt khỏi thế giới của mọi sự trói buộc để hướng vào Giác Ngộ. Dầu sao th́ đối với bất cứ một hiện tượng nào trong tâm thức hay thuộc vào bối cảnh của thế giới bên ngoài, tất cả đều không sao tránh khỏi sự biến dạng được. Thiền định du nhập vào thế giới Tây Phương cũng đă thích ứng với tánh khí và văn hóa của người Tây Phương và do đó cũng đă mang thêm một vài khía cạnh biến dạng nào đó. Vô thường là một hiện tượng hay một quy luật thiên nhiên vô cùng bao quát và rộng lớn, phép thiền định không phải là một ngoại lệ. Đức Phật có giảng như sau:
“…Thế nhưng có một nơi an trú [trong tâm thức] mà Như Lai đă khám phá ra được, nơi ấy Như Lai không hướng vào bất cứ một chủ đề [suy tư] nào mà chỉ hội nhập và thường trú trong sự trống không của nội tâm. Trong lúc thường trú nơi ấy và xuyên qua cảnh giới ấy, nếu có những người đến viếng Như Lai, th́ dù họ là các tỳ-kheo hay tỳ-kheo-ni, là người thế tục, là đàn ông hay đàn bà, là vua chúa, là quan lại chốn triều đ́nh, là các vị lănh đạo giáo phái và các môn đệ của họ, th́ tâm thức của Như Lai [lúc nào cũng] hướng vào sự đơn độc, mở rộng vào sự đơn độc, tiếp nhận sự đơn độc, nh́n vào sự đơn độc, tận hưởng sự từ bỏ [buông xả], và sau khi đă loại bỏ được các phẩm năng cơ bản làm dấy lên các sự xao động tâm thần, th́ Như Lai chỉ đàm đạo với họ về những ǵ thật cần thiết và để tự họ cáo từ”.
(Kinh Mahasunnatasutta – Maijhima Nikaya / Bài kinh dài về Tánh Không – Trung A Hàm).
|