|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Chưa là “yêu” chỉ mới “thích” thôi
Em đă là SV năm thứ 2 rồi và cũng đă có người yêu nhưng ở rất xa v́ em được nhận vào một đại học chuyên ngành. Em rất yêu và không muốn mất cô ấy! Nhưng t́nh cờ em gặp lại một người bạn (N.) của cô ấy hồi c̣n trung học. Em được biết, N. cũng được nhận vào đại học này năm ngoái.
Sau một thời gian cả hai đứa đi học chung, đi ăn chung, và ngay cả học bài chung trong dome, em bắt đầu đem ḷng yêu N. rất nhiều! V́ thế em rất sợ và không muốn nói cho ai biết. Em cũng luôn luôn tự nghĩ t́nh cảm của ḿnh đối với N. chỉ là t́nh bạn. Em đôi khi cũng muốn dứt khoát với N. là giữa em và N. chỉ có t́nh bạn thuần túy mà thôi.
Nhưng mỗi lần gặp N. ḷng em lại rung động và quên hết mọi thứ. Nhưng em cũng lo là nếu N. biết được em và cô ấy đang yêu nhau th́ không biết N. có thể t́m cách lăng tránh em, hoặc ngược lại, cô ấy biết được chuyện này th́ em không biết cô ấy cũng sẽ bỏ em. Hoặc cô ấy sẽ từ bỏ t́nh bạn của cô ấy và N.
Xin cho em hỏi giữa t́nh yêu và t́nh bạn, ta nên chọn t́nh ǵ ? Bởi lẽ theo em nghĩ khó có thể tồn tại song song hai thứ t́nh này, một người khi yêu có thể bỏ bạn, một t́nh bạn sẽ bị đánh mất khi có t́nh yêu xen vào. Cám ơn chị Thuần Nhă.
Trí, San Jose
Đáp:
Em hỏi chị về T́nh Yêu, vậy chị xin đem ra vài quan niệm về T́nh Yêu của cổ nhân để chúng ta cùng nhau thảo luận, em nhé.
“Yêu là đặt hạnh phúc của ta vào hạnh phúc của người khác.”
“Khi yêu, chẳng biết v́ sao lại yêu, chính nhờ thế mà ta biết rằng ḿnh đang yêu.”
“Không có tiếng cười của nàng, cả căn pḥng đầy ắp người đang ồn ào kia cũng trở thành lạnh lẽo và hoang vắng.”
Theo mấy quan niệm kể trên th́ em chưa hề yêu “cô ấy” (xin tạm đặt tên là Y. để tránh lẫn với cô N.), mà em chỉ mới “thích” thôi. Này nhé, hai em đang yêu nhau nhưng v́ chuyện học hành để xây dựng tương lai nên đành phải xa nhau, điều đó rất hợp lư. Thế nhưng, dù bận học, t́nh yêu của em và Y. lẽ ra vẫn phải nồng cháy trong trái tim em, ngoài những thời gian dành cho bài vở, h́nh ảnh nàng phải tràn ngập trong mọi không gian chung quanh em, như quan niệm “Không có tiếng cười của nàng, cả căn pḥng đầy ắp người đang ồn ào kia cũng trở thành lạnh lẽo và hoang vắng”, mới là b́nh thường. Đằng này th́, không, sang tới trường mới, em gặp N., mà N lại chính là bạn của Y., rồi từ chỗ “Sau một thời gian cả hai đứa đi học chung, đi ăn chung, và ngay cả học bài chung trong dome”, bước sang “Em bắt đầu đem ḷng yêu N. rất nhiều”.
Nếu quả là em yêu Y., thấy thiếu thốn, mất mát khi xa Y., t́m đủ cách để có dịp thăm hỏi Y. cho đỡ nhớ, th́ h́nh ảnh N. không thể nào chen vào trái tim em để có triển vọng thay thế Y., em à.
Cho nên, chị kết luận là em chưa hề yêu Y., mà trước kia em chỉ mới “thích” cô ta mà thôi.
Nay nói đến N.
Đối với em, N. là “t́nh ḿ ăn liền”, tức là loại “t́nh cảm tiện nghi”. Loại t́nh cảm này rất thường xẩy ra nơi các người bị đầy ải, rồi gặp những người dân địa phương thương t́nh, t́m cách giúp đỡ, săn sóc, dần dà đôi bên thấy cảm động, quyến luyến, thân mến, cuối cùng đi tới hôn nhân.
Tại sao chị lại “dám” phán đoán T́nh Yêu của em một cách “nhẹ thể” vậy?
Đó là tại v́ xuyên qua lời bộc bạch của em, chị thấy đầy dăy những sự so sánh, cân nhắc, tính toán, vốn rất xa lạ với chuyện T́nh Yêu, em à.
Một vị vua đồng thời là một nhà hiền triết đă dùng thước đo T́nh Yêu trong việc xử án, như sau:
“Có hai người đàn bà giành nhau một đứa bé, cả hai đều tự nhận là mẹ đẻ của nó. Vụ án lên tới triều đ́nh. Nhà vua, sau một hồi suy nghĩ, bèn hạ lệnh:
– Hăy chặt đứa bé ra làm hai khúc, cho hai bà mẹ mỗi người một phần.
Ngay lập tức, một bà phóng ra khóc rống lên:
– Xin bệ hạ hăy trừng phạt tôi, tôi đă nói dối, tôi xin chịu tội, đứa bé không phải là con tôi mà là con bà kia, xin trả nó nguyên vẹn cho bà ta.
Nhà vua cười, hạ lệnh:
– Đem đứa nhỏ trả cho bà này. T́nh yêu con của bà ta khiến cho bà sẵn sàng chịu tội miễn sao đứa bé thoát chết. C̣n bà kia, không có t́nh yêu đối với đứa nhỏ, không quan tâm đến sự sống chết của nó, nên không phải là mẹ nó.”
Trong “cái mà em cho là yêu” của em đối với cả hai người bạn gái này, chị không nh́n thấy sự quan tâm của em đối với họ,– một biểu hiệu của t́nh yêu –, mà chỉ là sự ngại ngần, sợ hăi, sợ rằng nếu họ biết chuyện em giấu diếm th́ “nếu N. biết được em và cô ấy đang yêu nhau th́ không biết N. có thể t́m cách lăng tránh em, hoặc ngược lại, cô ấy biết được chuyện này th́ em không biết cô ấy cũng sẽ bỏ em.”, em chỉ có sự lo sợ cho quyền lợi của em một cách rất ích kỷ, không có ḷng thương sót cho sự thất t́nh, nếu có, của hai người bạn gái, em à.
Chị đă tâm t́nh với em, quyết định th́ xin dành cho em. Dẫu sao, chị cũng xin gửi tới em một câu chuyện ngụ ngôn Việt Nam dành cho những người “bắt cá hai tay” là câu chuyện “Con trê cũng tiếc, con giếc cũng muốn”, nói về anh chàng kia bắt được con cá trê rồi, thấy con cá giếc đang ở trước mắt, bèn đưa con cá trê lên miệng cắn lại, để được rảnh tay mà bắt cá giếc. Ngờ đâu con cá trê chui tọt vào họng, hai cái ngạnh giang ra hai bên, nhả không ra nuốt vào không được, phải đi t́m bác sĩ Tai Mũi Họng cấp cứu.
T́nh Yêu mà bị “t́nh ḿ ăn liền” đánh gục th́ chưa phải là T́nh Yêu. Bởi v́ đời sống thời nay tạo cho con người có nhiều cơ hội gặp nhiều đối tượng, cũng như trong thực phẩm có nhiều loại “ăn liền”. Một mai, em gặp “phở ăn liền”, “bún ḅ Huế ăn liền”, có khi em lại thích hơn “ḿ ăn liền” nhờ gia vị thơm, cay, chua, ngọt của chúng.
|