|
R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Đáp
Đọc thư em, chị cảm nhận được sự chân thành, mộc mạc của tâm hồn em. Có lẽ gia đình L. quý em, dành cảm tình chân thành cho em, một phần cũng vì ưu điểm này của em.
Nhưng cái nhìn của các bậc phụ huynh và cái nhìn của các cô gái mới lớn, mơ mộng, có đôi chút khác biệt, em ạ. Cha mẹ và gia đình cô gái thường có thiện cảm với những chàng trai hiền lành, chất phác, trong khi nhiều cô gái mới lớn lại nhìn đời một cách lãng mạn, thích những chàng trai có nếp sống và tư tưởng phóng khoáng, đôi khi quá lố đến trở thành phóng đãng, đượm tính chất giang hồ, thậm chí có những ngôn ngữ, cử chỉ không còn phù hợp với nếp sống của các gia đình Á Đông có giáo dục nữa, nhưng nhờ thế nó mới ồn ào, mới vui, mới “fun”.
Cũng có khi không phải là vì cô gái thích loại người kể trên, nhưng cô ấy cần có người “hiểu” cô ấy, có thể là bạn tri kỷ của cô ấy, loại bạn thông cảm được những gút mắc trong lòng nhau, “nói ít hiểu nhiều”.
Cũng có khi cô gái có tâm hồn mơ mộng, thích quay về quá khứ, trọng kỷ niệm xa xưa. Mà đã nhớ về kỷ niệm trong quá khứ thì kỷ niệm nào cũng đều thấy êm đềm, đẹp đẽ.
Nếu L. ở trong mấy trường hợp kể trên thì có thể là anh chàng kia đã đáp ứng được những nhu cầu tinh thần của nàng rồi.
Em nên lặng lẽ rút lui ra khỏi đời nàng, không nên lui tới nhà nàng nữa, vì sự em lui tới có thể bị hiểu lầm như là em đang muốn lấy lòng gia đình nàng, chứ không phải vì thiện cảm của em đối với họ hoặc vì em là người ăn ở thủy chung. Trường hợp đó, nàng lại càng coi thường em, và có thêm đề tài để cùng “anh chàng kia” của nàng “thảo luận” về em. Sự ngưng lui tới của em sẽ không bị gia đình nàng hiểu lầm đâu, vì “biết con không ai bằng cha mẹ”, họ sẽ hiểu rõ mọi sự, em à.
Trong cuộc đời, có những lúc mình phải “biết lùi”, và “biết lùi” là biết một nghệ thuật sống đẹp.
Có một bài thơ về Yêu đẹp nhẹ nhàng, chị gửi tới em như một món quà tinh thần. Tác giả là một nhà thơ Trung Quốc hiện đại, tên là Phùng Chí, do Bích Hải dịch, như sau:
Tôi Là Một Dòng Sông Nhỏ
Tôi là một dòng sông nhỏ,
Tình cờ chảy qua bên em
Em tình cờ đem bóng hình như ráng mây rực rỡ
Ngả vào ngọn sóng êm đềm.
Tôi chảy qua một khu rừng rậm,
Ngọn sóng tôi lay động êm đềm
Đem bóng lá rừng xanh thắm
May thành xiêm áo cho em.
Tôi chảy qua khóm hoa tươi nở
Ngọn sóng tôi trong vắt êm đềm
Đem bóng hoa rực rỡ
Dệt thành mũ miện cho em.
Dòng sông tôi kết thúc cuộc hành trình
Chảy vào biển cả vô tình
Biển mênh mông sóng cuồng, gió dữ
Đánh rách áo xiêm, thổi tan cả mũ hoa rực rỡ !
Tôi cũng lênh đênh theo sóng biển,
Lênh đênh đến nơi không bờ không bến;
Và bóng hình lộng lẫy của em
Cũng lộng lẫy hòa tan trong biển êm đềm.
Phùng Chí (1925)
Cuộc đời cũng như dòng sông. Dòng sông không phải luôn luôn giống nhau, khúc này thì có thác, có ghềnh, dòng sông gầm thét, khúc kia thì dòng sông lặng lờ, êm đềm trôi. Qua cơn mưa trời lại sáng, em chân thật tốt lành như thế, sẽ có người chân thật tốt lành đương hiện hữu đâu đó trên thế giới này, sẽ tới với em.
Thân chúc em an lạc.
|