R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Trời đất có Xuân, Hạ, Thu, Đông, cây cỏ mùa Xuân th́ đâm chồi, nẩy lộc, mùa Hạ th́ kết quả, ra hoa, mùa Thu bắt đầu thay vỏ, vàng lá, đến khi Đông về th́ trút lá xạc xào, cành khô, thân nứt.
Người làm vườn có cách nào thay đổi được loại quy luật ấy hay không? Họ chỉ có thể tận sức chăm sóc vun trồng để những bông hoa kia khi nở rộ trông đẹp đẽ hơn, sống được thời gian dài lâu hơn mà thôi.
Một bác sĩ có cách nào thay đổi được quy luật "Sinh – Lăo – Bệnh – Tử" hay không? Điều này thực sự khó vô cùng. Bác sĩ chỉ là khiến cho người bệnh đang ở giữa ṿng tuần hoàn "Sinh – Lăo – Bệnh – Tử" ấy mà sống được dễ dàng hơn một chút, chỉ vậy mà thôi.
Bác sĩ chỉ là người làm vườn trong vườn hoa của sinh mệnh, anh ta liệu có thể làm được ǵ khi đứng nh́n những cái cây đă khô héo, khi đối mặt với cái chết đây?
Một ngày nọ, trong lúc tôi đi thăm bệnh nhân, tôi đột nhiên hiểu ra đạo lư này. Kết cục của đời người chỉ có hai loại mà thôi: Cắm ống thở hay là không cắm ống thở. Nhưng rồi sau tất cả vẫn đều là cái chết.
Nếu có người hỏi tôi: "Cái chết là ǵ?" th́ đáp án của tôi là: "Làm thế nào mới được coi là sống đây?".
Bởi v́ con người nhất định đều sẽ chết, vậy nên cái chết không phải là mục đích của đời người. Đời người là một quá tŕnh mà ở đó chúng ta không ngừng theo đuổi một điều ǵ đó, đây chính là đời người.
Đứng giữa sự sống và cái chết, con người mới lại ngẫm về cuộc đời, mới đặt câu hỏi đời người suy cho cùng là ǵ. Ảnh minh họa.
Có một lần, tôi mời thầy giáo đă nghỉ hưu của ḿnh và lớp trưởng cùng đi dùng cơm.
Ba người chúng tôi lên lầu hai của một nhà hàng Pháp có tên Sheraton, kết quả đă tiêu hết 26.000 Đài tệ (gần 20 triệu đồng), b́nh quân mỗi người là 9.000 Đài tệ (6,7 triệu đồng).
Khi nh́n thấy hóa đơn, mặt mày tôi tái mét: "Sao lại đắt đến vậy chứ!". Tôi chưa từng đến dùng bữa ở nơi nào đắt đỏ như vậy cả, chỉ là chọn đại mấy món, cũng không hiểu đă dùng món ǵ mà mất đến 26.000 Đài tệ.
Cả ngày hôm ấy và hôm sau, tôi đă không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Bữa cơm đă tiêu tốn của tôi mất 9.000 Đài tệ, so với một suất cơm b́nh dân ở bệnh viện ngày thường tôi vẫn ăn thật chẳng khác nhau chút nào.
Dù là cao lương mỹ vị, dù là gan rồng, tuỷ phượng, ăn vào dạ dày rồi lại phải bài tiết ra ngoài. Vinh hoa, phú quư của đời người cũng thế, tranh đoạt cả đời, gom góp một kiếp, chết rồi lại chẳng thể mang theo.
Và vì thế nên tôi cho rằng: "Tất cả những thứ người ta theo đuổi, vinh hoa phú quư của đời người chẳng qua chỉ là một đống rác bỏ đi".
Tư tưởng Nho gia ảnh hưởng rất mạnh mẽ ở Á Đông nhưng đối với vấn đề sự sống – cái chết, họ cũng chỉ bàn đến một mức độ rất bề mặt. "Luận Ngữ" viết: "Vị tri sinh, yên tri tử" (chưa biết đạo lư của đời sống, sao lại thắc mắc về cái chết).
Hoặc như Khổng Tử cũng nói: "Triêu văn Đạo, tịch khả tử" (sáng nghe đạo, chiều chết cũng yên ḷng). Nói tóm lại chính là không thích luận đàm về sống chết.
C̣n cá nhân tôi th́ luôn nghĩ về cái gọi là "trải nghiệm cận tử". Chỉ khi đối diện với cái chết, khi đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, người ta mới nh́n lại đời người là ǵ, ư nghĩa nhân sinh đích thực là chi?
|