Em Tôi Đột Tử Khi Đang Du Lịch Mỹ - Nguyễn Viết Tân
Hình chỉ có tính cách minh họa
Số là trong những chuyện tôi viết có nhắc nhở đến người cha nuôi tôi ở thành phố Long Xuyên. Ông có người con gái út tên là Xuân Phương, năm nay 48 tuổi. Khi 18 tuổi lấy chồng th́ lên ở B́nh Dương.
Thứ 5 vừa qua 21/6, hai vợ chồng qua Mỹ thăm tôi. Chúng tôi mua vé tour bus đi thăm Yellowstone để đi 7 ngày vào sáng thứ bảy 23/6.
Mới vô tới Utah th́ Xuân Phương kêu mệt, nhưng buổi sáng vẫn c̣n cười đùa. Đến trưa kêu khó thở và mặt tái mét nên xe chạy thẳng vô Emergency. 5 phút sau em tôi qua đời. Chồng nó và tôi c̣n nắm 2 tay.
Xe bus c̣n cả đoàn khách nên họ tiếp tục lên đường. Chúng tôi c̣n kẹt lại ở một thành phố rất nhỏ cách Denver 5 giờ lái xe tên là Grand Junction, xa nhà hơn 2000 Km.”
Nhận thư trên, Việt Báo và nhiều anh chị em Viết Về Nước Mỹ đă trân trọng phân ưu cùng ông Tân và tang quyến. Bài viết sau đây không phải là bài báo mà là một “tâm thư Kính gửi Thân Bằng Quyến Thuộc” giăi bày về trường hợp đột tử và hoàn cảnh khó khăn của công việc hậu sự. Tuy là nỗi đau riêng nhưng cũng là kinh nghiệm về bịnh tật nói chung và nhất là khi có thân nhân từ VN qua Mỹ bị bệnh hay đột tử. Do vậy, Việt Báo đă xin phép phép phổ biến. Tựa bài là do toà báo đặt.
***
Tôi tên là Nguyễn Viết Tân, xin đại diện người em tinh thần của tôi là Nguyễn Văn Đức gửi đến bà con thân thuộc, bạn bè xa gần bức tâm thư về việc qua đời của người thân chúng tôi là Trịnh Xuân Phương, người vợ thân yêu của Đức.
Năm 1966 tôi nhận ông Trịnh Huỳnh Chung làm cha đỡ đầu, lúc đó Xuân Phương mới lẫm đẫm biết đi. Qua bao nhiêu năm, cuộc sống gia đ́nh cha nuôi tôi và bản thân tôi trải qua biết bao thăng trầm, khi nghèo khổ cũng như lúc thịnh vượng, chúng tôi vẫn chia sẻ cùng nhau.
Gia đ́nh các em coi tôi như người anh trai trưởng.
Năm nay hai em qua Mỹ thăm tôi, có ư muốn đến thăm Yellowstone và núi đá có tạc tượng 4 Tổng Thống Mỹ rất nổi tiếng.
Sau khi tới San Francisco thăm họ hàng một tuần, chiều thứ năm 21/6/2012 tôi đi đón 2 em từ bến xe đ̣ Hoàng về ăn bữa ăn họp mặt. Sáng hôm sau đi thăm bà con, đi câu cá ngoài băi biển, rồi về nhà dự tiệc do cô Hồng khoản đăi. Sáng sớm thứ bảy lên đường đi du lịch trong 7 ngày bằng tour bus qua các tiểu bang: Nevada, Utah, New Mexico, Colorado, South Dakota, Wyoming.
Qua một đêm nghỉ tại Hotel ở Utah, sáng điểm tâm xong để lên xe th́ bốn đứa chúng tôi c̣n cười đùa vui vẻ, tới trưa Xuân Phương kêu mệt. Lúc xuống chụp h́nh th́ tự nhiên kêu lên sao em thấy tối quá và muốn khuỵu xuống đất.
Trưa hôm đó em không xuống ăn uống ǵ được nên tôi tính mua đồ ăn đem lên xe. Nhưng càng lúc em càng kêu khó thở nên tài xế phải lái thẳng tới pḥng cứu cấp của một bịnh viện rất lớn là St Mary. Tại đây có đến sáu bảy Bác sĩ, Y tá cấp thời cho thở ốc xy và kim chích với dây nhợ ḷng tḥng.
Bỗng dưng Xuân Phương cứng người lên và thở ra. Đức và tôi phát hoảng và khóc nức lên. Đức kêu lớn:
|