View Single Post
Old 11-24-2019   #1290
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,174 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Ở quán Van Houtte, Jean Paul t́nh cờ gặp lại một thằng bạn thời lê la đường Catinat: Thằng Khâm. Trước 75, Khâm là nhà báo chuyên nghiệp tuy c̣n trẻ tuổi. Nó chuyên viết phóng sự. Ng̣i bút nó nhọn lắm. Dạo ấy phong trào chống tham nhũng đang có đà. Mấy ông có máu mặt mà có tật kín sợ nó khui chuyện ḿnh. Muốn nó để yên phải kín đáo tỏ ra biết điều. Khâm sống khá rủng rỉnh nhờ vào sự biết điều đó. Trong bốn cái dị tướng xấu của đàn ông, Khâm có hai: lùn và răng hơi mái hiên. Nhưng bù lại nó kể chuyện tếu rất có duyên nên phụ nữ, vào thuở trai thiếu gái thừa ấy, có người cũng chịu cái tài mà tạm quên cái sắc của nó. Thế nhưng, khi bỏ của cứu lấy người chạy ra khỏi nước năm 75, nó chạy đi có một ḿnh. Khâm biết thức thời nó đi học nghề và trở thành thợ máy sửa xe hơi. Nghề tuy vất vả, tay chân mặt mày lấm lem nhưng cũng đủ sống. Tuy vậy con ma báo chí vẫn ám ảnh nó làm nó ngứa tay muốn quẹt bút những khi rảnh rỗi th́ giờ. Đúng lúc một tờ nguyệt san ra đời tại nơi nó đang cư ngụ. Khâm tự nguyện xin làm phóng viên để viết tường thuật các sinh họat văn nghệ trong cộng đồng. Cái lối viết ngắn gọn, dí dỏm của nó được ông chủ nhiệm kiêm chủ bút tin tưởng. Khâm sắm thêm cái máy h́nh để có được những tấm h́nh đăng kèm theo bài viết của nó. Khâm khôn ngoan hiểu rằng ở cái xứ mà đụng chạm nhau một tí, không vừa ḷng nhau một tí là nhận ngay thư của luật sư đ̣i bồi thường v́ tên tuổi, nhân phẩm của thân chủ họ bị tổn thương, bị chà đạp. Cho nên thay v́ đâm chọc, Khâm nghiêng ng̣i bút ḿnh sang phía bốc thơm. Ở đời ai chẳng thích khoe, ai chẳng thích được khen. Cụ Tú Xương cũng đă biết như thế hơn cả trăm năm trước đây rồi: “Chí cha chí choét khoe giày dép, đen thủi đen thui cũng lượt là.”. Thành phố nó ở đang có phong trào ca hát nghiệp dư. Thế là Khâm có mặt ở mọi sinh hoạt văn nghệ, văn nghệ bỏ túi, văn nghệ ái hữu, văn nghệ lạc quyên, văn nghệ hội thảo v.v… Giọng hát nào cũng được Khâm khen. Giọng hát nầy cao vút, giọng hát kia ngọt ngào, giọng hát nữa trầm ấm. Nếu không khen được một cách văn hoa như giọng hát tuyệt vời hoặc b́nh dân hơn như giọng ca hết sẩy, nó cũng ráng vớt vát giùm là tiếng hát hồn nhiên, hay giọng hát chân phương. Và Khâm được những người thích hát, nhất là phái nữ, yêu mến. Nó vẫn thầm mong trong đám phụ nữ yêu mến nó có một người cảm tài nó hay ít ra nhận thấy sự ưu ái của nó dành cho ḿnh, dám cầm kéo cắt phăng chữ mến để chỉ c̣n lại chữ yêu cho nó nhờ v́ nó bây giờ cũng đă quá tứ tuần rồi mà vẫn chưa lợp nổi cho ḿnh một mái nhà. Nhưng thời gian cứ trôi đi và nếu có một vài dịp hiếm hoi Khâm quanh co muốn tỏ t́nh với một vài đối tượng lần nào nó cũng nhận được một câu trả lời na ná nhau: “Cảm ơn t́nh cảm đặc biệt anh dành cho nhưng chỉ xin coi anh như một người anh tinh thần.”.


Sau lần t́nh cờ gặp lại nhau, Jean Paul và Khâm hẹn nhau mỗi tuần phải ra quán hai tối thứ ba và thứ sáu, những tối khác tùy nghi. Nhưng trên thực tế chúng nó gặp nhau ít nhất 5 tối trong một tuần. Khâm nẩy ra ư kiến t́m cách kết nạp thêm những người cùng cảnh ngộ để cảm thông nhau và để cùng nhau nh́n quảng đời c̣n lại.


Hội viên thứ ba do Khâm dẫn tới là Hợp, cựu sĩ quan thám báo. Lúc bỏ nước chạy nó mang lon Trung úy. Ra nước ngoài nó chỉ đi làm nghề “thợ lặn” một thời gian ngắn. Thợ lặn được dịch từ tiếng Tây là plongeur. Plongeur ở đây là nghề đi rửa bát trong tiệm ăn. Sau đó Khâm nhất quyết thực hiện giấc mộng “phi thương bất phú” của nó. Hai vợ chồng nó mở một tiệm ăn Việt Nam. Gánh nặng đè trên hai vai vợ nó, là một người đàn bà vừa đảm đang, kỹ lưỡng vừa nấu bếp giỏi. Hợp chỉ có tài chỉ tay năm ngón. Tính nó lại độc tài và cộc. Thêm vào đó nhậu một tí vào là hay to tiếng gây gỗ. Thất thế nhưng nó không chịu lép vế. Không c̣n mang lon nó vẫn không bỏ cung cách của một ông sĩ quan chuyên ra lệnh và không ngừng coi vợ như một thượng sĩ thường vụ. Cho đến một hôm vợ nó quá mệt mỏi lớn tiếng chỉ trích con người vô tích sự của nó. Hợp nỗi dóa đánh vợ. Bất ngờ có anh chàng Ấn Độ hàng xóm cao bự bất b́nh v́ chuyện hành hung đàn bà nhảy vào can thiệp. Nó giận dữ bỏ đi. Rồi khi nguôi ngoai tính trở về th́ đă muộn. Vợ nó đă đâm đơn xin ly dị. Và anh chàng Ấn Độ hào hiệp đă nhảy vào thế chỗ của nó. Ở đời bao giờ cũng thế, có trong tay th́ coi thường, mất rồi mới thấy tiếc, thấy quí. Bây giờ nó mới thấy kiếm được một người vợ vừa giỏi dắn vừa nhẫn nhục như vợ nó không phải dễ. Cái hôm, cách cả năm sau, nó bắt gặp vợ nó, mặt hoa da phấn, y phục đắt tiền, âu yếm đi cạnh anh chàng Ấn Độ mặt mày hớn hở đẩy cái xe nôi trong có thằng bé con da bánh mật đang nằm mút ngón tay, nó mới thấy rơ vợ nó khi ra đi đă nhất quyết không mua vé khứ hồi.

Thời gian đă hơn một năm rưởi mà vết thương ḷng của Hợp vẫn chưa đâm da non, nên nó đến tŕnh diện hội với bộ mặt của một anh chàng chưa tỉnh ngủ. Chờ cho mỗi đứa qua vài ngụm cà phê, Jean Paul mới bắt đầu giảng đạo. Bao giờ cũng thế, uống cà phê với Jean Paul đồng nghĩa đến ngồi nghe hắn thuyết pháp hay triết lư bất cứ về vấn đề ǵ bất chợt được nêu ra. Thằng Khâm trước khi dẫn Hợp đến có báo cho Jean Paul: “Thằng nầy đang sa sút tinh thần nặng mầy ráng nâng cấp nó lên một chút.”. Jean Paul hớp một ngụm cà phê, đặt tách xuống không nh́n Khâm, không nh́n Hợp, hắn nh́n ra đường và bắt đầu thao thao:

- “Khi ḿnh hy vọng một điều ǵ quá độ, ḿnh có cơ chuốc lấy thất vọng. C̣n nếu ḿnh biết ḿnh không hy vọng ǵ nữa ḿnh sẽ hết thất vọng, không hết ngay cũng sẽ hết từ từ. Đừng dại để tim ḿnh bị khóa chặt bởi thất vọng. Tao nghĩ khi ḿnh thất vọng là thời điểm ḿnh đang ở trong đêm, đêm dài hay ngắn tùy trường hợp nhưng qua được đêm sẽ thấy được trời sáng. Bọn ḿnh ngồi với nhau đây là để chờ b́nh minh. Chưa biết b́nh minh đến với đứa nào trước nhưng có chờ nó mới đến chứ. Bọn ḿnh là những thằng đă nếm mùi bất hạnh. Thời gian đă giúp cho tao nh́n nỗi bất hạnh của tao bằng con mắt lạc quan hơn. Tao coi đó như một thử thách và xuyên qua thử thách đó tao nhận thức rơ hơn về cuộc đời. Tao thấy có cái ḿnh muốn lắm khi cũng làm ḿnh khổ không thua ǵ cái ḿnh muốn mà không có. Cho nên khi ḿnh đang khổ v́ ở vị thế nầy đừng nghĩ rằng nếu được ở vị thế kia ḿnh sẽ không khổ. Tao đă vượt qua được giai đoạn muốn buông xuôi tất cả, tao tự nhủ nếu ḿnh bỏ cuộc nửa chừng th́ bất hạnh sẽ không bao giờ rời bỏ ḿnh, nó sẽ đeo đuổi ḿnh dài dài. Tao cho bất hạnh lớn nhất của một đời người là khi ḿnh không c̣n tin tưởng vào chính ḿnh nữa. Như tao đă nói tao nh́n nỗi bất hạnh của tao bằng con mắt lạc quan nên có lúc tao thấy những bất hạnh của tao không chỉ hoàn toàn là những bất hạnh. Tao t́m thấy hạnh phúc trong nỗi cô đơn của tao, một thứ hạnh phúc không mấy tốn kém, một thứ hạnh phúc không t́m thấy trong hôn nhân. Trong hôn nhân mầy phải chạm mặt hàng ngày với những ǵ mầy phải làm, phải gồng ḿnh làm những việc nhiều khi trong thâm tâm mầy mầy không muốn làm. C̣n trong cô đơn trái lại mầy chỉ chạm mặt với chính mầy, với tất cả cái ǵ mầy đang có, với tất cả cái ǵ mầy đương là mà thôi.”.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10255 seconds with 10 queries