Trong tù vượt biên tôi biết được nhiều chuyện cười ra nước mắt. Chuyện đi tù của bác Vị làm tôi cứ mỗi lần nghĩ tới bác là không nhịn được cười. Bác Vị bỏ xứ Quảng nghèo đói để vào Vũng Tầu kiếm sống sau khi vợ bác mất. Xui cho bác là ngay cái ngày bác đáp xe đ̣ vào th́ công an miền Trung đánh điện vào Vũng Tầu báo cáo sẽ có một nhân vật chỉ huy phục quốc vào Vũng Tầu để xây đựng hạ tầng cơ sở. Nhân vật này có ba đặc điểm rất dễ nhận diện cho dù trong bến xe đ̣ đông người: đi một ḿnh, da đen và thấp người. Bác Vị bị Ba Giao, trưởng pḥng công an, nhận diện khi bước xuống xe đ̣.
Bác Vị bị thị đội tó ngay. Sau hai năm biệt giam và bị tẩm quất tới thổ cả máu tươi không tra ra được ǵ, bác được cho ra ở với đám tù vượt biên chúng tôi. Bác Vị kể: Tao hỏi Ba Giao có thấy thằng nông dân nào da trắng không? Ăn không đủ làm sao không bé người? Vợ tao mới chết th́ có con nào nó khùng mới lấy cái thằng nghèo xác nghèo xơ không nhà cửa như tao? Mà nó có muốn lấy, tao cũng không dám v́ tao nuôi thân tao chưa xong th́ sao dám lấy ai? Vậy mà nó cũng không tin. Nó c̣n hỏi sao đi có một ḿnh? Tao tức quá hoá liều nên trả lời: vợ chết th́ đi một ḿnh chứ đi cặp với vợ mày hả? Nó lại đánh tao tiếp.
Tôi hỏi bác Vị sao chúng tại chịu tin bác, không tra tấn bác nữa. Bác trả lời: Th́ bị đánh tao đau quá, tao ức nên cứ khai tầm bậy tầm bạ chơi. Tao cứ cho chúng một số tên công an ngoài miền tao ở. Nó gọi ra trung báo cáo. Công an ngoài đó nói đó là cán bộ bí thư quận hay phường trưởng. Bị vài vố, chúng không tin những ǵ tao khai nữa, nhưng ít đánh hơn. Một hôm, phúc đáo tâm linh, tao nghĩ ra nên nói với Ba Giao là nó phải ăn mừng nếu tao thật là nhân viên chỉ huy phục quốc. Nó hỏi tại sao? Tao nói nhân viên chỉ huy mà chỉ học tới lớp năm, không biết đọc bản đồ, không biết ăn nói thuyết phục th́ chỉ huy ai. Phục quốc sẽ chẳng làm ǵ được cả nếu có người chỉ huy như tao nên phải ăn mừng là đúng rồi. Nó nghe lọt tai nên đổi tao từ tù phục quốc thành tù vượt biên để khỏi báo cáo bắt lầm người. Thật ra đánh tao hoài cũng chán, chả có được ǵ. Tao đâu c̣n thịt nữa đâu mà đánh.
Việt cộng muốn có nhiều vàng hơn nên tổ chức bán chính thức cho những người muốn ra đi mà không sợ bị bắt tội vượt biên. Tiếng là cho những người Việt gốc Hoa hồi hương nhưng thật ra ai có tiền đóng là thành Hoa kiều ngay. Tôi được đổi tên thành Lư Phu Tŕnh, xuống Rạch Giá rồi vào Tắc Cậu vượt biển qua Mă Lai.
Sau chín tháng sống trong trại tỵ nạn Mă Lai Paulo Bidong hay Buồn Lo Bi Đát, anh chị em tôi tới định cư tại thành phố Houston, bang Texas năm 1980. Được tổng thống Reagan kư cho học bổng với tiền mượn học nhẹ phân lời, phần lớn các sinh viên thời đó vào các đại học Mỹ học ngành kỹ sư cho lẹ. Tôi chọn ngành học tôi thích, kỹ sư cơ khí, v́ gia đ́nh tôi chuyên nghề dệt. Từ nhỏ tôi đă thấy máy móc và dính dầu nhớt đầy người.
Sau này tôi mới thấy may mắn hơn v́ ngành cơ khí dễ xin được làm contract hơn các ngành khác. Làm contract được trả lương gấp đôi, làm overtime th́ được tính 1.5 lương. Làm direct ngày hôm nay không c̣n lợi như xưa v́ hầu hết các công ty hủy bỏ lương hưu (pension). Đă vậy nhiều hăng c̣n bắt làm free nữa. Tôi vừa đi làm contract, vừa mở hăng riêng để không bị các công ty môi giới ăn chận.
Gần ba mươi năm sống và làm trên đất Mỹ, tôi thấy người Việt ḿnh tài giỏi và chăm chỉ vô cùng. Năm xưa tôi đang làm cho chương tŕnh trạm không gian quốc tế (International Space station) th́ được hăng Boeing gửi qua California để mang toàn bộ chương tŕnh phi thuyền con thoi (Shuttle) về Houston sau khi Boeing mua lại phần hành không gian của hăng Rockwell. Tôi được quyền vào coi tất cả những tài liệu và thấy tên người Việt rất nhiều. Ngoài những họ lớn như Lê, Lư, Nguyễn, Trần, Phạm, Trương.. tôi c̣n thấy cả những họ lạ như họ Thạch, họ Phí. Có thể nói các kỹ sư Mỹ gốc Việt đă có đóng góp không ít cho phi thuyền con thoi. Riêng trạm không gian quốc tế th́ nhiều hết biết. Tôi thấy cả kỹ Đức gốc Việt, Pháp gốc Việt nữa. Nh́n về cố quốc nghĩ mà đau ḷng, chế cái xe gắn máy cũng không được
|