BA MƯƠI THÁNG TƯ,
Tiếng Trung Tướng –Tổng Thống một ngày - Dương văn Minh mồn một trên đài phát thanh kêu gọi toàn chiến sĩ buông súng khiến chúng tôi bàng hoàng. Thế là hết ! Không ai ngờ trước được miền Nam Việt Nam sẽ mất hoàn toàn vào tay cộng sản một cách vô lư đến thế. Sự hy sinh của biết bao chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa và đồng minh suốt nhiều năm đă trở thành vô nghĩa sao! Mấy anh em ngồi nh́n nhau buồn rũ rượi, không khí trong căn nhà nhỏ vốn đă trầm lắng lại càng ảm đạm hơn. Dù trong chiếc Radio tiếng đàn tiếng hát của Trịnh công Sơn đang rộn ră bài ca chiến thắng, nhưng tai tôi như ù đi chẳng c̣n nghe thấy ǵ …
Ba mươi tháng Tư, ngày chấm dứt chiến tranh đất nước, cũng là ngày khởi đầu của nỗi đoạn trường cho người dân miền Nam Việt Nam .Thời gian đáng ghi nhớ đó đứng lại cũng như tờ lịch lịch sử 30 – 4 - 75 đă vĩnh viễn nằm sâu trong tâm khảm mọi người. Với tôi, đó tựa như cơn hồng thủy máu và nước mắt đă bất ngờ ập xuống cuốn phăng đi tất cả những ǵ đẹp nhất, đáng quư nhất, chỉ để lại toàn đổ nát tan thương không thể cứu văn kể cả t́nh người lẫn đạo đức con người! Cơn lũ bạo tàn đă và vẫn hoành hành ngày một nặng hơn suốt bốn mươi năm qua khiến quê hương tôi càng thêm tả tơi rách nát, lem luốc. Mỗi lần nghĩ đến, sao nghe nặng trong tim một nỗi đau, nỗi nhớ…nhưng lại ngần ngại bước chân quay về ! Mỗi năm, có một ngày Ba mươi Tháng Tư đứng nghiêm trang dưới lá Quốc Kỳ Vàng bay phấp phới trong nắng mai ,để ngậm ngùi tưởng nhớ một thời dĩ văng vừa hùng tráng vừa đau thương, để có đôi phút nghẹn ngào mặc niệm cho những người đă tử chiến v́ Tổ Quốc, Và cũng để mặc niệm cho những người đă v́ hai chữ Tự Do mà bỏ ḿnh trên khắp nẻo đường , sông biển. Ôi! Một vết thương sâu không bao giờ lành miệng, một vết thương âm ỉ rướm máu gây nhức nhối một đời… Việt Nam ngày nay vẫn c̣n, trong băng hoại và ngày một nhỏ dần ,nhưng trong tôi quê hương thân yêu từ dạo đó đă là một nơi chốn xa lạ, lạc loài …
Thu Tâm
|