R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,161 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Hôm rồi cửa sổ tâm hồn của tôi lại trở chứng, nh́n xa bị mờ, nh́n gần mờ hơn nh́n xa. Thấy vậy, bạn bè người khuyên đi mổ, người can ngăn. Tôi chợt nhớ đến hắn, liền đến gặp, tôi cần ở hắn một lời khuyên.
Lần gặp lại này, nếu hắn không chủ động chào tôi trước, tôi sẽ không nhận ra. Trước mắt tôi là ông bác sĩ già khọm, tóc bạc trắng, mặt buồn rười rượi, nước da tối sạm. Đâu mất rồi một ông bạn có gương mặt phơi phới, h́nh thức lịch lăm và nụ cười ngạo nghễ? Thấy vậy tôi quên mất mục đích đến là để khám mắt, vội hỏi,“ Làm ăn thất bát hả?”. Hắn im lặng rất lâu rồi nói một câu chẳng ăn nhập ǵ đến câu tôi hỏi:“ Cô gái mong manh đă bỏ tôi đi lấy chồng khác rồi! Bỏ vội vă đến nỗi không thèm chia gia tài bà ạ.”. Tôi giật ḿnh: “ Bỏ luôn ba cái dưỡng đường to đùng sao?”. Hắn nghẹn ngào: “ Ừ, bỏ luôn, thế mới điên!”.
Tôi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, cầm tay hắn, im lặng. Hắn bắt đầu chia sẻ: “ Bà có nhớ cái thằng cù lần trong lớp ḿnh không? Cái thằng hâm hâm đi học bằng chiếc Mô bi lết (Mobylette) cà tàng, con của ông già sửa xe đầu đường gần trường tụi ḿnh học đó.”. Hắn nói tiếp, mắt hắn như có nước:“ Thằng đó coi vậy mà học giỏi, tụi ḿnh không nhằm ǵ với nó đâu, bây giờ nó làm giáo sư của một số trường Đại học. Nghe nói, t́nh duyên nó trục trặc sao đó (không chừng hồi nhỏ nó thương thầm vợ tui à nghen) nó ở vậy luôn cho đến giờ. Hôm rồi làm thủ tục ly dị với tui xong, bả kết hôn với nó liền. Thằng đó nghèo rớt mồng tơi, lương thầy giáo nuôi bả ǵ nổi. Hiện nay bả phải nhận may quần áo thêm cho khách, hai người mới đủ sống. Vậy mà gặp lại tui, mặt bả tươi rói, chưa bao giờ ở với tui mà mặt bả tươi rói như vậy.”. Rồi hắn nói, như nói với chính ḿnh: “ Đàn bà nhiều người kỳ cục lắm, chồng cung phụng cho đủ thứ, nuông ch́u hết mực mà vẫn đành ḷng bỏ đi lấy người không bằng một góc của chồng ḿnh. Thật không thể hiểu nổi!”.
Chờ hắn vơi bớt nỗi ấm ức tôi hỏi thăm hai đứa nhỏ. Tôi nghe từ hắn một giọng thiểu năo hơn:“ Tưởng hai đứa nối nghiệp cha, ngờ đâu, từ lâu tụi nó đă chuyển qua học nghề khác, đứa học thiết kế thời trang, đứa học phóng viên báo chí. Đă thế tui gọi về để giao tài sản mà chẳng đứa nào chịu về. Tụi nó nói “ Ba mê tài sản hơn má và chúng con th́ ba cứ giữ lấy.”. Tôi động ḷng thương cảm, hỏi: “ Bây giờ ông sống như thế nào?”. Hắn nói, “ Tui ở luôn trong bệnh viện, về nhà ở một ḿnh, buồn lắm.”. Không thể không hỏi thêm: “ Thế căn nhà lớn ở quận nhất và ba cái dưỡng đường ai ở, ai trông coi?”. Hắn nói, giọng nhẹ như gió thoảng: “ Lâu lắm rồi tui chẳng ghé về nhà, c̣n ba cái dưỡng đường đang treo bảng bán hoặc cho thuê.”. Thói quen nghề nghiệp, tôi đánh giá: “ Ba cái dưỡng đường đó, bán cũng bộn tiền ông ạ.”. Hắn ngẩng lên nh́n tôi, mắt hắn sâu thăm thẳm: “ Của đó vô thường lắm, không có thật đâu bà.”.
Giá mà, mười năm trước hắn nhận ra sự vô thường đó th́ đoạn kết của đời hắn đâu đến nỗi buồn như bây giờ?
Tự nhiên tôi nhớ gương mặt phơi phới với nụ cười ngạo nghễ khi hắn hỏi ngược lại tôi “ Trăng là ǵ?”.
Trăng là ǵ ư? Trăng là ly nước mát của vợ trao tận tay mà hắn quên uống. Trăng là cái b́nh hoa vợ chăm chút cắm mong chồng để mắt tới, thế mà hắn đành ḷng không màng. Trăng là tiếng cười reo của hai đứa con đón hắn sau những giờ làm việc nhưng v́ mệt, hắn đă cằn nhằn, quạu quọ. Trăng là những bữa cơm nóng mà khi hắn về th́ đă nguội lạnh, rồi cả nhà nhịn ăn theo hắn.
Trăng c̣n là cái nắm tay âu yếm mà từ rất lâu hắn quên trao cho vợ. Trăng c̣n là những đêm v́ sợ con lạnh, hắn rón rén bước qua pḥng kéo mền đắp cho con mà sau này v́ mệt mỏi, ngủ vùi, hắn quên. Trăng c̣n là tất cả những mây và gió, những hương và hoa trong cuộc sống mà do tâm không an, thân không lạc cho nên hắn không thể cảm nhận được.
Trăng là ǵ nữa? Là người vợ đă bỏ chồng giàu đi lấy chồng nghèo; là những đứa con thà kiếm tiền từ sức lao động và trí tuệ của ḿnh chớ không nhận tài sản của người cha để lại. Trăng c̣n là kết cục của đời hắn, bỏ mặc căn nhà lớn ở quận nhất và đóng cửa ba cái dưỡng đường to đùng vào ở trong bệnh viện, v́ ở một ḿnh buồn lắm.
Những người chồng bận rộn ơi, nhớ dành thời gian ngắm trăng với vợ và con, đừng để trăng lặn mất, rồi tiếc như hắn, bạn của tôi.
Không rơ tác giả
|