Ối giời ơi, khỏe làm sao nổi cháu ơi. Cái Xuân nó đang hành Bác đây này." 
Bác nói luôn, "Cháu, không biết hả, đời thủa nào nó đi quen với cái thằng bưng phở cháu à." 
Rồi Bác làm một hơi những câu nói nặng nề y như cái cơn tam bành hôm Chủ Nhật vừa rồi. Khi Bác diễn tả "chân cẳng thì to như cái thùng tô nô" Bác dơ hai tay ra cho tôi xem nó to bự như thế nào. Tôi chỉ nói "Vậy hả Bác." Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi nhớ lại cái câu các cụ vẫn nói "lấy vợ kén tông, lấy chồng thì kén giống." Vậy thì giống này tốt quá đi chứ! Chân được như thế vì nhờ chạy bộ hàng ngày ngoài biển. Còn gì bằng. Nhưng nghĩ thế thôi, nào tôi có dám hé răng để mà nghe chửi thêm nữa. 
"Thôi Bác ơi, Bác giận chị làm chi để đến nỗi bị bịnh. Chị Xuân mới quen, mới là bạn, mới tìm hiểu nhau thôi mà đã là cái gì đâu mà bác lo." 
Từ dạo ấy đến nay đã là mười bốn năm! Bác đã vào chùa ở, còn Chị Xuân của tôi vẫn phòng không gối chiếc, cuối tuần cũng đi chùa luôn cho gọn. Cái tuổi mơn mởn ham muốn đi lấy chồng nay không còn nữa. Bây giờ chị chỉ buông xuôi cho dòng nước muốn chảy đi đâu thì chảy. 
Tôi cũng biết được thêm vài người cùng cảnh ngộ như chị vậy. Nào là không môn đăng hậu đối a, không có mác kỹ sư hay bác sĩ a, không cùng một tôn giáo, không cùng một chủng tộc a..., để rồi cái tuổi xuân thì của các cô không còn nữa, và đều ở giá hết cả. 
Gia đình của chị và tôi đều là thế hệ đầu tiên ở trên đất Hoa Kỳ này, các cụ không ít thì nhiều cũng còn một chút cổ hủ trong lối sống và tư tưởng của mình. Nhưng, cho chúng con xin đi! Chúng con đi lấy chồng cho chúng con chứ đâu phải cho các cụ đâu cơ chứ! Tôi hy vọng thế hệ của chúng tôi, nay cũng may mắn đã leo lên thành bậc cha mẹ, sẽ làm ngơ cho đời con cháu của mình được mặn mà hơn. 
Từ khi còn bé, chúng con đã ê a "tình mẹ bao la như biển Thái Bình", nhưng mẹ có biết chăng tình chúng con với mẹ cũng bao la không kém. Mẹ có biết rằng tối đến lòng chúng con lạnh giá như tấm bia phủ đầy tuyết trắng" Nước mắt cũng cạn khô, chúng con khóc cho ai nghe đây" Mẹ có hiểu cho hoàn cảnh của chúng con không hỡi Mẹ yêu dấu"  
Nhắn tin: Anh chàng bưng phở ơi, nếu anh có duyên đọc được bài nay, cho tôi xin lỗi vì những lời nói nặng của bà Bác tôi nhé!  
 
Quyên Thi
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 |