Huynh Trung Thu mến .
Tiếc mình sức mọn tài hèn ,
Nước non nghiêng ngả mình còn đứng trông .
Lòng đau trong những hờn căm ,
Người ơi sao nở đành lòng bể dâu ,
Để người sống với niềm đau ,
Quê hương giờ vẫn một mầu tang thương .
Thời gian là một liều thuốc mầu nhiệm giúp ta quên những nghiệt ngã , nhưng thời gian cũng tán phá đời người tàn nhẫn không kém, tuổi già đến , hùng tâm tráng khí cũng hao mòn theo ngày tháng , còn đâu một thời mơ như tráng sĩ Đặng Dung nhà Trần :
Thù nước chưa xong đầu đã bạc ,
Gươm mài dưới nguyệt đã bao ngày .
Nhìn lại mình càng thêm tủi , có thể buông lời ta thán như cụ Nguyễn Khuyến ngày xưa
Nhập nhèm bốn mắt trăng mờ tỏ ,
Khấp khểnh ba chân dở tỉnh say .
Không mang kiếng mọi cảnh nhập nhèm , không có gậy bước chân không vững như người say,chỉ còn ngòi bút run run nhưng chử còn đọc được nên đệ xin cống hiến đến các huynh với tấm lòng chân thành vậy .
Đệ thấy lòng vui sướng lắm với những tri âm , tri kỷ vây quanh , tụ nghĩa đường là nơi tay bắt tay vai kề vai vì chúng ta cùng chung chí hướng , hãy coi nhau là bằng hữu , cám ơn tất cả với tấm lòng tri ngộ .Xin đa tạ .
Xin mượn hai câu thơ của bác VHC trong Bài ca sông dịch, sửa lại một chút cho hợp
Một nét bút sa ngàn chử đẹp
Dù sai hay trúng ngẫm mà say.

:handshake :