Hồi còn bé, tôi được ông thợ hớt tóc biết đờn cổ nhạc dạy hát cho đúng nhịp. Vì có năng khiếu, tôi tiếp tục được nhạc sĩ Tám Đen ở Cầu Dừa quận 4 nhận làm con nuôi. Ông Tám Đen đã dạy tôi ca đủ 3 Nam, 6 Bắc, vọng cổ và các bài bản lớn.
Gánh hát cải lương đầu tiên tôi đi hát là gánh Hằng Xuân – An Phước của bà bầu Sáu Đặng. Đoàn này nghèo lắm, kéo phông màn lên mà rách te tua. Tôi đi hát cực khổ vô cùng, nhưng được cái vui.
Ở đoàn này, tôi dù xấu, lùn, không biết mang giày cao gót, cũng không có tiền mua, nhưng lại toàn hát đào chánh vì chẳng ai hát hay hơn tôi.
Nhiều khi tôi chán thực sự, nhưng đoàn lớn hơn mời về tôi lại không đi vì thấy tội nghiệp bà bầu quá. Tới lúc không chịu nổi nữa, tôi mới xin về đoàn Thống Nhất của NSND Út Trà Ôn.
Về đoàn này, tôi bị các kép khác trù dập, đè nén dữ lắm vì chúng thấy tôi quê mùa. Nhưng tôi chẳng vừa, đè tôi là tôi chửi lại, lơ tơ mơ thì đánh nhau luôn. Cuộc đời dạy tôi phải như thế, nếu tôi cứ hiền lành, tôi sẽ bị vùi dập.
Nghệ sĩ Hồng Nga nổi tiếng với vai người mẹ
Chúng bắt tôi phải hầu hạ, nấu cơm bưng tận miệng, bóc cam dâng tận nơi. Tôi chấp nhận làm theo để được dìu dắt, nhưng nhiều đứa quá đáng, tôi chửi lại liền.
Tôi đi hát mà có nguyên một làng, một xóm kéo tới mua vé, kín hết sân khấu
Tại đoàn này, tôi được giao đóng vai mẹ của Út Trà Ôn dù còn rất trẻ. Tôi được giao như vậy vì giọng tôi mang âm sắc thổ pha đồng, trầm như vang như tiếng chuông, phát ra rất đầm.
Đóng nhiều quá nên nhiều khi tôi quên mất. Tới lúc bị Út Trà Ôn chửi, tôi nói: "Này, tôi là mẹ ông đấy". Thế là ông ấy chạy mất tiêu.
Vở diễn tôi nhớ nhất là Tuyệt tình ca với Út Trà Ôn, đóng vai bà giáo Lan, khiến khán giả mê mẩn, kéo đến đông mấy tháng trời.
Tôi đi hát mà có nguyên một làng, một xóm kéo tới mua vé, kín hết sân khấu. Người nào người nấy chảy nước mắt giàn dụa, nhìn khổ lắm.
Nhiều khi tôi còn gây lộn với khán giả vì thấy họ đi xem khổ cực quá, mới bảo xem mà cứ khóc thế này thì xem làm gì. Họ thấy thế mới đáp: "Tại bà làm chúng tôi khóc chứ ai".
Bị rỗ hết mặt vì hóa trang quá nhiều
Bây giờ các nghệ sĩ trẻ có đầy đủ điều kiện chứ ngày xưa chẳng có gì. Đi hát cải lương, tôi phải đánh phấn nước, hóa trang nhiều tới nỗi da mặt rỗ hết. Sau này về Sài Gòn người ta chỉ tôi đi lột da mặt mới đỡ đi được phần nào.
Tôi cũng chẳng có quần áo, giày dép mà mặc, phải đi mượn người ta áo dài rồi may lại mặc. Tôi nghèo quá, không có tiền mua.
Thời gian ở đoàn Thống Nhất, tôi chỉ được đóng vai đào mụ (mẹ), đào lãnh, chứ không được đóng vai đào chánh. Lí do vì tôi không qua được Bạch Tuyết, Phượng Liên.
Nói gì thì nói, người ta vừa đẹp vừa ca hay. Tôi thì chỉ ca hay thôi chứ không có nhan sắc, vừa mập vừa lùn, nên phải chấp nhận.
Tôi ở đoàn Thống Nhất đến khi gần tan rã rồi mới nhảy sang đoàn của bầu Xuân.
Sau này tình hình sân khấu cải lương đi xuống nhưng tôi vẫn bám trụ. Người ta kêu tôi đi hát tân nhạc, nhưng tôi từ chối hết. Tôi chỉ mê hát cải lương thôi.
VietBF @ Sưu tầm