Với đàn bà, chồng bội bạc rồi thì sớm hay muộn cũng phải cho mình một câu trả lời. Dù là chia ly, là nước mắt, là mất mát thì cũng phải cho mình đúng một lần kết thúc hay bắt đầu.
Chồng chị ngoại tình, hình như đã hơn 3 năm nay. Mỗi lần chị gặp tôi, nếu không là khóc lóc oán hận chồng, cũng là tủi hờn sướt mướt. Chồng chị hết về rồi lại đi, ả nhân tình hết nắm rồi lại buông, còn chị hết oán hận rồi lại thứ tha. Bao lần tôi nói, cả chị và chồng đều phải có một câu trả lời, là còn bên nhau hay cứ rời xa. Ngần ấy thời gian chị vẫn dùng dằn giữa thứ tình yêu gần cạn thanh xuân với những đổ nát hầu như không thể cứu vãn. Nắm không được, buông cũng không xong, luôn là lúc đàn bà đau khổ và đáng thương nhất.
Thật ra, không có thứ tình nghĩa nào trên đời nói buông là dễ dàng kết thúc, huống hồ là vợ chồng kết tóc se duyên. Đã gọi là tình nghĩa thì chính là có buông cũng phải nghĩ đến trăm ngàn lần, có nắm chắc cũng phải bỏ qua cho nhau không ít bận. Bởi còn con cái với nhau, còn cha mẹ của nhau, đâu còn non trẻ mà chỉ nghĩ suy ích kỷ. Biết là vậy, ai cũng nghĩ được vậy. Nhưng mà, nếu đến một lúc, một người nhất quyết muốn đi thì phải làm sao?
Nếu nói chỉ là ngoại tình cho vui, rồi tình nguyện quay về hối lỗi mà vun đắp, tha thứ chắc là điều khó mấy cũng có thể làm được. Nhưng nếu đã về lại đòi đi, chân không yên, lòng không ổn, thế bao dung bao nhiêu cho vừa? Nói người không thiết tha ở lại, hay là nói mình đã đòi hỏi vô lý với kẻ không thể quay về? Vậy rồi, cứ nấn ná, cứ dây dưa, nghĩa rồi lại tình, được gì không? Mà đời đàn bà có mấy lần thanh xuân chỉ để hết năm này tháng nọ đợi một người chỉ chực chờ bỏ mình đi...
Ảnh minh họa: Internet
Với đàn bà, chồng bội bạc rồi thì sớm hay muộn cũng phải cho mình một câu trả lời. Dù là chia ly, là nước mắt, là mất mát thì cũng phải cho mình đúng một lần kết thúc hay bắt đầu. Đừng gia hạn thêm nỗi đau, đừng kéo dài thêm một tình yêu đã méo mó. Mình ban đầu đã không tránh được nỗi đau thì chỉ có thể đừng khiến mình đau thêm. Tình yêu kia nếu còn có nợ có duyên, chắc cũng đã không cần chỉ mình mình nắm giữ. Huống hồ, đàn ông của mình đâu có cần mình phải bao lần lôi về giành lấy. Hay lòng dạ người ta, có lúc ngã nghiêng thì nhất định cũng sẽ lại ổn yên. Nhưng nếu lòng đã đổi thay thì muôn đời cũng không thể như cũ.
Thôi thì đừng giữ lấy người ta bởi cái cớ nghĩa tình chỉ riêng mình hiểu. Đời này, tính ra đều rất công bằng. Điều gì là của mình, ai giành ai giật cũng vẫn bên mình. Người nào có là của mình, lạc lòng mất dạ thế nào cũng sẵn sàng tìm đường về với mình. Mình giữ làm gì người chồng tham lam, giữ làm chi người cha không tròn trách nhiệm. Có chăng là mình đã giữ thứ cố chấp không buông của riêng mình, còn người ta vốn dĩ đã là đàn ông của kẻ khác từ lâu. Và có chăng chỉ là mình nợ mình một câu kết thúc, để thanh thản, để nhẹ lòng hơn, chứ cần gì đòi món nợ tình nghĩa mà người ta đã quên mất rồi.
Chắc là sẽ đến lúc chị hay những người đàn bà như chị cam lòng tự nguyện mà buông bỏ. Như đã bao lần thử nắm lấy mà tuột tay, thì giờ cứ phải buông cho dứt cho đoạn. Nếu chị lại cần thêm thời gian, để níu chút hơi ấm, để nấn ná vài giây kết thúc, vậy thì cũng đừng quá lâu. Khi nếp nhăn còn chưa đậm, khi mắt môi còn chưa phai, khi chiều tà còn chưa tới, khi còn kịp một lần đợi chờ hạnh phúc khác...
Và chỉ sợ là muộn một cuộc đời khác đẹp đẽ hơn, chứ không khi nào là không thể...
VietBF@sưu tập