Một hôm, Nhan Hồi được Khổng Tử giao cho việc nấu cơm. Trong lúc Khổng Tử đang đọc sách th́ nghe thấy tiếng ‘cộp’ dưới bếp vọng lên, ông liếc mắt xuống nh́n th́ chứng kiến cảnh học tṛ của ḿnh từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ rồi đậy vung lại, liếc mắt nh́n chung quanh và từ từ đưa cơm lên miệng.
Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài và ngửa mặt lên trời mà than rằng:
‘Chao ôi! Học tṛ xuất sắc nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói’!
Một lát sau cơm canh đă chín, học tṛ Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.
Trước khi ăn Khổng Tử nói rằng: ‘Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?’.
Tất cả học tṛ không rơ ư Khổng Tử muốn nói ǵ nên ngơ ngác nh́n nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: ‘Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch’.
Khổng Tử hỏi: ‘Tại sao?’
Nhan Hồi thưa: ‘Khi cơm chín con mở vung ra xem thử đă chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm.
Con nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi… nhưng lại nghĩ cơm th́ ít, huynh đệ lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này th́ vô h́nh trung làm mất một phần ăn, huynh đệ hẳn phải ăn ít lại. V́ thế cho nên con đă mạn phép thầy và tất cả huynh đệ, ăn trước phần cơm bẩn ấy, c̣n phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả huynh đệ.
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đă ăn cơm rồi… bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và… thưa thầy, nồi cơm đă ăn trước th́ không nên cúng nữa ạ’!
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng: ‘Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt ḿnh trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật. Chao ôi! Suưt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ’!
VietBF@sưu tập