Vừa gặp tôi ở cầu thang, ông đưa ra tờ giấy dày chữ viết tay, buồn bực bảo: “Nó biểu mua chai nước mắm ở đây mà cái tiệm nó chỉ, bữa nay người ta đóng cửa. Bác lỡ mua chỗ khác, giá cao hơn, nó nhằn bác từ sáng tới giờ…”
Người xưa có câu: “Trẻ cậy cha, già cậy con”. Nhưng từ hồi ở trọ nhà ông, tôi nhớ không biết bao nhiêu lần, chứng kiến cảnh ông khổ tâm, mỗi khi con gái đưa tiền chợ. Cô luôn tính từng đồng, từng cắc. Chỉ cần, ông mua món đồ nào cao hơn so với giá cô ghi ra giấy là y như rằng, hôm ấy ông bị cô càm ràm cả ngày.
Một buổi chiều, thấy ông già vừa ho lụ khụ, vừa tay xách nách mang giỏ đồ, tôi đánh tiếng hỏi thăm. Như được dịp trút nỗi ḷng, ông già chỉ vô con mèo vàng nằm gọn lỏn trong cái giỏ.
- Mấy bữa nay, mèo của nó bệnh, bác phải đưa đi chích.
- Em đâu, sao bác không bảo em chở mèo đi khám?
Ông già khẽ lắc đầu, vẻ mặt vừa buồn bă lẫn giận dỗi.
- Nói thật con, bác bệnh th́ phải tự lết đi mà mua thuốc uống. Tự vô bếp mà nấu cháo ăn, c̣n con mèo của nó bệnh mà không đưa đi trị… là có chuyện với nó! Nhiều khi bác thấy, nó coi con mèo c̣n quư hơn bác…
Nh́n tấm lưng cong ṿng của ông từ phía sau, tôi thấy cám cảnh cho tuổi già buồn tủi của ông. “Nước mắt chảy xuôi”, giận dỗi quở trách con gái là vậy nhưng tôi biết trong thâm tâm, ông yêu con vô cùng.
Có một dạo, ông kể về quá khứ đau thương, ngày vợ ông bị bệnh u năo mất, khi ấy, cô con gái nhỏ chỉ mới tṛn 8 tuổi. V́ mang nỗi sợ, mấy đời d́ ghẻ mà thương con chồng, ông không đi bước nữa, ở vậy gà trống nuôi con.
Thời ấy, ông làm nghề đạp xích lô. Những ngày bất kể nắng mưa, ông ngược xuôi khắp các ngả đường chở khách.
Có dạo xích lô vắng khách, xế chiều, ông lại lọc cọc một xe ba gác, đi lượm mót ve chai. Bới rác, t́m đồ, nhặt nhạnh cái ǵ bán được có tiền nuôi con, ông chẳng nề hà, sẵn sàng làm hết.
Khi đạp xích lô hết thời, ông lại ki cóp mua chiếc xe máy cà tàng, chăm chỉ chạy khắp các chợ đầu mối chở hàng.
Ngày nào, ông cũng tắm bằng mồ hôi, chỉ để đổi lại cho con gái một cuộc sống đủ đầy, với áo váy, giày dép xênh xang, chẳng thua kém ai.
Chỉ tiếc là, sau những giờ vắt kiệt sức để kiếm tiền lo cho con, ông đă giấu nhẹm mọi mệt nhọc, khổ đau vào sâu trong ḷng. Ông đă âm thầm một ḿnh gồng gánh, không bao giờ cho cô con gái biết được ông đă buôn ba bên ngoài vất vả ra sao? Lâu dần, trưởng thành cô chỉ quen biết “nhận lại” chứ không c̣n biết đến hai chữ “cho đi”.
Sai lầm của nhiều người cha mẹ chính là yêu con vô điều kiện nhưng lại không bao giờ dạy cho con cách quan tâm, chia sẻ lại với chính ḿnh. Bởi họ không biết rằng: để yêu thương, người ta cũng cần phải dạy và phải học mới có được, phải không các bạn!?
VietBF@sưu tập