Cha Nam, người lănh đạo tinh thần, anh hùng dẫn dắt "sư đoàn" hàng vạn người chống Formosa bị thuyên chuyên đi nơi khác. Liệu có phải do Việt Cộng ép buộc? Sau đây là bàn tường tŕnh từ Việt Nam.
Linh mục Đặng Hữu Nam sẽ thuyên chuyển tới nhiệm sở mới - giáo xứ Mỹ Khánh. Có người buồn, có kẻ mừng thầm, có người chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Người dân giáo xứ Phú Yên mà tôi nói chuyện đều nói: tết buồn.
Người dân làng chài này năm qua trở thành tâm điểm đàn áp của nhà cầm quyền cộng sản v́ họ là... "nạn nhân của Formosa". Cái thân phận bị bất công lại gánh thêm những ḱ thị và áp bức từ kẻ thi hành luật đó ai dám đứng ra mà đương đầu nếu không phải là cha quản xứ của họ. Cái giáo xứ chỉ mất 3 phút đi xe đạp là hết đó quá nhỏ bé, quá vô danh trong cái thế giới rộng lớn này lại trở nên mạnh mẽ lạ thường, can đảm một cách bền bỉ, đoàn kết một cách đáng nể qua những lần bách hại trước con mắt bạn bè năm châu.
Chưa một giáo xứ nào tại giáo phận Vinh và có lẽ cả trên dải đất h́nh chữ S này được biết đến nhiều về tinh thần kiên cường đ̣i công lư như giáo xứ Phú Yên và Song Ngọc. Những ngư dân chất phác nơi đây đă đi tuyến đầu trong cuộc chiến chống Formosa. Ắt hẳn ai đă từng tham dự các buổi cầu nguyện, các đợt diễu hành, biểu t́nh và ngày đi kiện của người dân làng Tân An này đều ấn tượng v́ tính kỉ luật, đoàn kết, và khí khái của họ.
Nhưng mấy người biết, để có một "đội tinh binh" như thế có phải là một sớm một chiều. Chẳng có ai ra trận là ngay lập tức thành dũng sĩ, mà phải ôn văn luyện vơ trước bao trận. Th́ vị tướng đó là ai có cần phải nói?
Nói thật xin ông bà, cô chú bác, anh chị em tha lỗi: giáo xứ ta có phải thực sự toàn là người xuất sắc không?
Tiện thể ngày tết nhắc lại rằng biến cố cải cách ruộng đất đă tàn nát giáo xứ hưng thịnh trù phú bậc nhất giáo phận này từ lâu rồi. Nay chỉ c̣n luyến tiếc cái thời vàng son ấy.
Tuy nhiên, nay nói đến xứ PHú Yên mấy ai trong ngoài mà không biết. Những đoàn khách từ nam ra bắc, từ quốc nội đến hải ngoại, từ linh mục tới giám mục đều t́m đến để động viên khích lệ và đồng hành cùng tinh thần ấy.
Một cậu trong xứ viết lên cái lư do em ấy không vui được là: "Cha đă về với giáo xứ chúng con được 3 năm, Cha luôn tận t́nh chăm sóc con cái của Cha. Dù bệnh tât luôn làm cho cha đau, nhưng t́nh thần của cha luôn hăng hái. Cha luôn nén nỗi đau của ḿnh trong thánh lễ, trong mọi công việc, Cha là người cha quư mến của tất cả mọi người trong giáo xứ chúng con, Cha luôn tận t́nh dạy bảo chúng con trong mọi thánh lễ, nhất là Cha đă giảng dạy Tin Mừng Chúa Nhật hằng tuần để chúng con có thêm nhiền kiến thức trong giáo lư...
Chung con luôn nhớ câu nói của cha là: " sống làm người Phú Yên, chết làm ma Phú Yên" nhưng cha đă hoàn thành chỉ có một tâm nguyện là đă sống thành người Phú Yên. Đó cũng là hạnh phúc của giáo xứ chúng con rồi."
"Sống làm người Phú Yên..." với cái tinh thần đó. Cha xứ cũng vui mừng và âu lo với nỗi niềm của anh chị em. Và c̣n mạnh dạn hơn, nhiều người đă mất ḷng v́ bị chấn chỉnh, bị sửa dạy. Nhưng thử ngẫm lại xem, nay chúng ta đă khác xưa như thế nào? có c̣n hỏi những câu rất "vô duyên", có c̣n đậm đà những cái lạc hậu và cục bộ như trước đây hay không?
Một năm được sống cùng người dân giáo xứ Phú Yên tôi cũng thực hiện cái tinh thần "sống làm người Phú Yên" đó, và cũng được sửa dạy, uốn nắn như thế. Ngẫm lại mà xem, nay dân ta so với mấy năm trước th́ thế nào?
Ai đến cũng khen các chú giúp lễ chu đáo, lanh lợi, và trưởng thành. Mỗi lần xuất trận, ai cũng khen cái chí khí và tinh thần của anh chị em.
NHƯNG đừng mừng vội, giữa cộng đoàn vẫn lọt vào những "men phariseu", "men giả men đểu" không giống cái khí chất người PHú Yên. Vẫn c̣n kẻ "xanh vỏ đỏ ḷng", ít thôi mà phá hoại th́ cũng ghê gớm. Chúa dạy: hăy tỉnh thức.
Một ngôn sứ ra đi mà giũ bụi chân lại th́ vô phúc cho tất cả. Những nỗi vất vả, những lo toan và áp lực từ trong ra ngoài chẳng cần phải kể cho dân nghe, nhưng những câu hỏi đại loại như "cha đang ngủ à?" rất vô duyên và không biết rằng ngài không ngủ được và đă nghe hết điều ông bà nói cách vô thức. Ước ǵ người ta chỉ biết đến tiếng tốt của xứ ta thôi và đừng để "con sâu làm rầu nồi canh", đừng để giáo xứ mang tai mang tiếng v́ những tiếng x́ xào theo cách cộng sản. Cộng sản đang vui mừng v́ tách được mục tử với đàn chiên đó.
Phó thác tất cả cho Chúa và có lẽ sẽ nhiều người không quên mảnh đất này! Là linh mục th́ vâng lệnh bề trên, chuyển đâu th́ đi đó không thành vấn đề. Chúa có chương tŕnh cho riêng ngài và cho dân ngài. Đă đi theo Chúa th́ chọn Chúa chứ đâu chỉ riêng việc của Chúa.
Có lẽ Cha Nam sẽ nhắn anh chị em là: "...chớ khóc thương Ta làm chi, một khóc thương bay, cùng con cháu bay ngày sau phải khốn mà chớ.."
...
Bài viết của tác giả: Paul Trần Minh Nhật