V́ hoàn cảnh quá khó khăn không thể nuôi con sau khi sinh ra bà mẹ Việt đă bỏ rơi đứa con gái của ḿnh tại bệnh viện. 23 năm sau người con gái lưu lạc đó đă t́m thấy mẹ trong niềm vui không thể tả hết. Dưới đây là bài viết cụ thể về câu chuyện cảm động này.
Amandine Durand, cô gái Pháp gốc Việt (tên khai sinh là Đỗ Thị Ngọc Châu) vừa được gặp lại mẹ ruột là bà Đỗ Thị Chiểm, 66 tuổi ở Vũng Tàu sau 23 năm bị bỏ rơi.
Châu bị bỏ rơi ở Bệnh viện Từ Dũ sau khi được sinh ra vài ngày vào năm 1995.
Sau đó, Châu được chuyển đến Trung tâm bảo trợ trẻ em G̣ Vấp. Đến 6 tháng tuổi, cô được người nhận nuôi và đưa sang Pháp.
Bố mẹ nuôi Châu không có con, nên họ coi cô là món quà vô giá. Cô được đi du học ở Anh, đi du lịch khắp nơi. Cô có thu nhập cao từ công việc marketing, tự mua được nhà, xe, tham gia một tổ chức từ thiện. Tuy nhiên, Châu vẫn đau đáu t́m về cội nguồn.
Tháng Sáu vừa qua, khi về Việt Nam, Châu đă viết một lá thư t́m mẹ đăng tải trên các báo và trang mạng xă hội.
Bức ảnh kèm giấy khai sinh lúc Châu đăng thông tin t́m mẹ.
Ngày 12 Tháng Bảy, một người hàng xóm của bà Chiểm đọc được, báo cho bà biết. Bà Chiểm đă gọi điện thoại đến nơi đăng lá thư.
Nhận được tin, Châu đă t́m đến nhà bà Chiểm ở huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu để gặp bà Chiểm và xin xét nghiệm ADN.
Kết quả xét nghiệm cho biết Châu và bà Chiểm cùng huyết thống. Cô vui ḿnh đăng lên trang cá nhân: “Tôi đă t́m được gia đ́nh rồi. Từ nay tôi có đến hai người mẹ, hai đất nước và hai nền văn hóa. Tôi là cô gái may mắn”.
Hai mẹ con Châu đă gặp nhau lần hai vào sáng ngày 5 Tháng Mười Một.
Dẫn lại lời kể của người mẹ về câu chuyện của hơn 20 năm trước. Bà Chiểm mang thai Châu lúc bà 43 tuổi. Lúc thai được hơn 6 tháng, bà bị băng huyết phải vào Bệnh viện Từ Dũ cấp cứu. Cô bé con chào đời chỉ nặng 1,6 kg, phải nằm lồng kính, cơ hội sống chỉ có 20%.
“Lúc đó, vợ chồng tôi chẳng có tiền, ở nhà c̣n 6 đứa con nhỏ. Nghe nhiều người nói con bé không sống được, tôi với ông chồng rất buồn. Trong lúc túng quẫn, suy nghĩ nông cạn, vợ chồng tôi thu gói đồ đạc âm thầm bỏ về quê, để con ở lại,” ********* dẫn lời bà Chiểm.
Châu và bố nuôi người Pháp hồi cô hơn 1 tuổi.
Cũng theo lời người mẹ, “những năm sau đó, vợ chồng tôi sống trong dằn vặt. Ông Út chồng tôi quá hối hận, đă thú nhận với họ hàng chuyện bỏ con. C̣n tôi nghĩ nó mất rồi nên không đi t́m”.
Chồng bà Chiểm bị bệnh đă mất ba tháng trước.
“Bây giờ tôi đă hiểu v́ sao mẹ bỏ ḿnh. Tôi không giận mẹ, v́ nhờ thế tôi mới có được một cuộc sống tốt, được bố mẹ nuôi yêu thương”, cô gái gốc Việt chia sẻ.
Cô cũng cho biết bố mẹ nuôi của cô rất vui khi biết tin cô t́m được mẹ ruột.
“Bố mẹ rất vui, dặn tôi phải biết chia sẻ may mắn của ḿnh với người khác. Chia sẻ không nghèo đi mà giúp cuộc sống của ḿnh ư nghĩa hơn”, Châu nói.
Cô cũng cố gắng học tiếng Việt để lần tới gặp mẹ nói nhiều hơn nữa, bên cạnh việc tiếp tục làm thiện nguyện ở Việt Nam.