Vợ chồng tôi lại có một trận căi vă lớn v́ mẹ chồng. Tôi tức giận đ̣i về nhà mẹ đẻ th́ mẹ chồng mới nói: "Tôi về nhà tôi, ra ở riêng cho anh chị vừa ḷng!".
Trở thành dâu không dễ, đặc biệt là khi phải sống chung với mẹ chồng. Khi cưới, tôi đă thoả thuận với chồng rằng chúng tôi sẽ mua nhà ra ở riêng, và anh đă đồng ư. Nhưng chỉ sau hai tuần cưới, mẹ chồng đă dọn sang ở cùng với lư do: "Cho vợ chồng con gái đỡ tốn tiền thuê nhà". Dù không thích, tôi không thể từ chối thẳng thừng, và thế là những ngày sống chung bắt đầu.
Sống chung có nhiều bất tiện, tôi thích một kiểu nhưng mẹ chồng lại thích kiểu khác. Từ khi tôi mang bầu đến lúc sinh con, mọi việc tôi làm đều bị mẹ chồng chê bai là không biết ǵ và bắt phải nghe theo bà. Những quan niệm xưa cũ của bà không thể áp dụng vào thời nay. Dù tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đôi khi không thể ḱm nén được và đă phản kháng lại, khiến bà tức giận và bảo chồng tôi phải dạy dỗ vợ.
Khi có con nhỏ, mẹ chồng không bế cháu cho tôi đi làm, mà lại muốn tôi nghỉ việc chăm con đến khi bé cứng cáp mới đi làm lại. Tôi không đồng ư và bà cho rằng lương tôi chỉ có 5 triệu, không đủ tiêu, c̣n con trai bà sẽ lo hết. Nhưng bà không biết mức lương thực sự của tôi là bao nhiêu. Dù bà nói nhiều khiến tôi mệt mỏi, tôi vẫn đi làm trở lại để bà ở nhà trông cháu.
Công việc bận rộn, nhà cửa nhiều việc, nhưng mẹ chồng chưa bao giờ giúp đỡ. Bà để mặc tôi làm hết mọi việc. Gần đây, tôi nghe bà sang hàng xóm khoe khoang rằng bà chiều con dâu như bà hoàng, rằng tôi chỉ việc đi làm về ăn rồi ngủ, c̣n mọi việc nhà, chăm cháu bà đều lo hết. Điều này khiến tôi rất bức xúc, nhưng tôi nhẫn nhịn chờ bà về. Tối đó, tôi nói với mẹ chồng: "Mẹ ạ, mẹ bế cháu là bế cháu mẹ chứ không phải cháu người ta, nên đừng kể lể với hàng xóm. Con không cần mẹ nói tốt về con, nhưng xin hăy nói sự thật để con không mang tiếng. Nếu có lần sau, con không ngại nói cho người ta biết mẹ đối xử với con dâu thế nào đâu".
Nghe vậy, mẹ chồng tức giận, phủ nhận và cho rằng tôi vu oan cho bà. Tôi không hiểu sao bà có thể làm thế. Mặc dù có tiền, mẹ chồng chưa bao giờ giúp đỡ vợ chồng tôi, mà chỉ sắm sửa cho cháu ngoại. Tôi nhớ rơ lúc mang bầu, ở cữ, mọi việc tôi tự làm hết, mẹ chồng không giúp đỡ ǵ và nói: "Có con th́ phải lo, phải khổ". Nhưng con gái bà sinh, mẹ lại phục vụ từ A đến Z.
Mẹ tiếp tục than phiền với chồng tôi, khiến vợ chồng tôi lại căi nhau to. Tôi giận dữ đ̣i về nhà mẹ đẻ th́ mẹ chồng mới nói: "Không đứa nào phải đi. Tôi về nhà tôi, ra ở riêng cho anh chị vừa ḷng!". Tôi tức giận không nói ǵ, để mẹ chồng tự quyết định. Đáng lẽ mẹ nên về từ lâu, v́ bà mà vợ chồng tôi căi nhau không biết bao nhiêu lần.
Tôi đă quá mệt mỏi với cảnh mẹ chồng can thiệp vào chuyện nuôi con, ch́ chiết và chê bai con dâu. Không phải tôi ganh tị với con gái bà, chỉ xin bà đừng can thiệp vào chuyện nuôi con, làm ăn của tôi. Từ trước đến nay, tôi luôn muốn sống riêng, không phải v́ ghét mẹ chồng, mà để hạn chế va chạm, xung đột.
VietBF@ sưu tập
|