Nghĩ ǵ nói đấy không phải là một sự thật thà như nhiều người hằng nghĩ. Mà có khi nó lại thành liều độc dược huỷ hoại mối quan hệ này…
Như những lời nói lúc nóng giận. Là nghĩ ǵ nói đấy nhưng là phóng ra sự giận dữ của ḿnh vào đối phương. Qua cơn giận ta có thể quên rằng ḿnh đă nói ǵ nhưng người nghe th́ nhớ măi, đau măi. Có khi là suốt đời không xoá đi được.
Như những lời hứa khi vui miệng mà hứa hẹn. Là nói đúng như ta nghĩ lúc đó, ta cũng muốn thực hiện đấy chứ nhưng v́ sao ta không thực hiện được? V́ có những thứ hứa làm mà chẳng thể làm. Chỉ là người nghe cứ mong ngóng để rồi thành thất vọng.
Như cả những lời chê bai dù nó đúng 100% đi chăng nữa nhưng nào ai vui vẻ được khi nhận những lời chê bai như thế? Chê bai mà không thiện chí, xây dựng th́ nó chỉ là đ̣n tấn công không hơn. Và có khi nó khiến người nghe bắt đầu một cuộc chiến bằng việc t́m ra thứ để đáp trả lại. Ḥn bấc ném đi, ḥn ch́ ném lại, cả hai cùng thương tổn chứ ích ǵ?
Như nghĩ ǵ nói đấy nhưng là nói thứ ta nghĩ mà không nghĩ về những thứ ta nói. Lời nói đọi máu là thế. Thành cú móc hàm nhau. Thành lưỡi dao vào tim nhau. Làm thương tổn nhau ta vui được không? Nhất là với người mà ta nói rằng ta yêu thương họ.
Vậy, ư anh bảo chúng ta nên nói dối ư? Hay tức giận th́ phải biết nuốt vào trong? Đừng hứa hẹn ǵ với nhau, thấy sai đừng chê? Không! Là hăy lựa lời mà nói thôi. Đừng nói thứ ta nghĩ mà hăy nghĩ về thứ ta nói vậy.
Lời nói là của chúng ta nhưng tổn thương là của người nghe. Nếu ta yêu thương họ th́ sao ta lại làm họ tổn thương? Ta muốn ngọt th́ hăy dùng đường chứ đừng dùng lưỡi sắc để tạo ra vết thương ngọt. Ngọt kiểu đó đau lắm biết không?
VietBF@sưu tập