- Chị c̣n nhớ em không?
Chị tṛn mắt ngờ ngợ nh́n tôi như cố lục t́m trong trí nhớ một cái tên đi liền với một khuôn mặt mà đă lâu chị không gặp.
Vậy là hơn 10 năm từ ngày bố mẹ bỏ nhau, tôi mới gặp lại chị gái của ḿnh. Chị vừa hỏi han được vài câu xă giao th́ anh người yêu của chị đến. Chị cười ngại ngùng.
- Em ở nhà với bố nhé! Hôm nay, chị đi xem váy cưới!
Tôi nh́n chị từ phía sau, tấm lưng ong cong nuột nà con gái thật xa lạ. Sao tôi lại cứ măi nhớ về hai bím tóc vắt vẻo đi cùng bộ váy hồng công chúa của bé gái thủa nào.
- Mẹ mất rồi bố ạ! Mẹ bị ung thư, mất được 49 ngày rồi!
Tôi cố ḱm tiếng khóc đang rưng rức trong ḷng bằng một chất giọng thật b́nh thản.
Khi nghe tin ấy, bố thoáng khựng lại vài giây. Không biết bố nhớ thương mẹ hay đang lục t́m kư ức quá khứ dày ṿ bố của mẹ.
Ngày ấy, chính mẹ dẫn theo tôi đi bắt quả tang bố ngoại t́nh. Mẹ lồng lên như một con thú, vừa đau đớn, vừa hung hăn. Mẹ lao vào tát tai, cấu véo bố bằng tất cả sức lực có được. Để rồi những ngày sau, căn nhà nhỏ của chị em tôi ngập trong nước mắt và tiếng chửi rủa bố của mẹ.
Mẹ ch́ chiết bố được hơn một tháng th́ bố dọn quần áo sang nhà người t́nh. Mẹ chấp nhận ly hôn bố trong nỗi hằn học, căm hận.
Mẹ dẫn tôi rời khỏi thành phố đă chứng kiến cuộc t́nh đầy tổn thương của mẹ. Để đến tận hôm nay, chỉ khi mẹ mất, tôi mới có cơ hội gặp lại bố và chị gái.
- Con ăn cơm rồi ở lại chơi với d́ nhé! Chị con sắp cưới nên bố hơi bận…
Bố tránh ánh mắt tôi, tránh cả việc nhắc lại những kư ức ám ảnh lỗi lầm khi xưa.
Lấy lí do đi thăm một người bạn, tôi rời khỏi căn nhà với dàn cây xanh mướt phủ kín ngoài cổng của bố. Cây th́ tươi mà sao ḷng tôi lúc này lại héo quá đỗi!
Trời chuyển mây xám xịt, những hạt mưa phùn rơi ướt tóc, nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra. H́nh ảnh hai bé gái lên tám, lên mười đuổi bắt nhau trước hiên nhà, trong tiếng nước b́ bơm lại hiện về rơ mồn một trong tôi.
Tiếng mắng yêu của bố “chị em mày tắm vừa thôi kẻo bệnh đấy” xen cùng tiếng chén bát va vào nhau lạch cạch dưới bếp của mẹ, ḥa lẫn với tiếng cười nắc nẻ của hai chị em tôi…
Kư ức tuổi thơ êm đềm mà tôi từng có dưới một mái nhà đầy đủ bố mẹ và chị gái, than ôi c̣n đâu!
Tôi vừa đi, vừa quệt nước mắt lă chă trên mặt, khi nhận ra, bỗng một ngày tôi trở thành kẻ cô độc nhất trên đời.
Tôi không chỉ mất mẹ mà mất cả một gia đ́nh nhỏ dấu yêu, khi cả bố lẫn chị gái từng là hai người thân thương lại bỗng hóa thành xa lạ…bởi một lá đơn, với ḍng chữ ngắn gọn mà lạnh lùng…đơn ly hôn.
VietBF@sưu tập
|