Em bệnh, anh không nấu cơm, v́ bạn anh rủ ra ngoài.
Con ốm, anh về trễ, v́ cuối giờ làm bạn anh rủ đi uống mấy ly.
Mẹ mệt, anh cũng không biết, v́ anh bận đi sửa cái bóng đèn bị hỏng cho cô đồng nghiệp.
Anh thờ ơ với nhà cửa, v́ anh mặc định rằng, đă có em lo.
Nhiều khi em có cảm giác anh thật vô dụng, thừa thăi, có cũng như không có.
Với em th́ thế nào cũng được, nhưng với mẹ và con, anh nên có một chút quan tâm mới phải.
Em là người, chứ không vô tri như rô bốt.
Có lẽ, bao nhiêu tốt đẹp anh mang đi cho người ta hết rồi. Về nhà anh chỉ c̣n cái xác vô hồn, không hơn không kém.
Nghe bạn bè anh khen anh không tiếc lời, mà em buồn thối ruột.
Họ ca ngợi anh, bảo anh là một người đàn ông tốt hiếm có.
Nhưng anh làm chồng, với thân phận một người vợ, em chỉ thấy ở anh một số không to tướng.
Mà gia đ́nh ḿnh th́ cần một người cha, người chồng, người con, một thành viên có giá trị.
Anh sẵn sàng tranh luận chuyện chính trị thế giới với bạn bè, nhưng rạn nứt trong chính ngôi nhà của ḿnh, anh lại không biết.
Hay là em thôi làm vợ, chuyển qua làm người ngoài, lúc ấy anh là một người đàn ông tốt, sẽ đối xử với em như với cô đồng nghiệp của anh.
Anh ỷ y bản thân quá rồi. Lư do để em c̣n ở lại nhà này, là v́ con, v́ mẹ.
Con nó thèm một lời hỏi thăm từ bố, mà không được. Điều đó rất nhỏ nhoi mà, đâu phải thứ ǵ to tát, xa xỉ.
Mẹ dạo này ra vào bệnh viện suốt, thuốc uống bịch lớn bịch nhỏ. Mẹ bị nhiều bệnh lắm.
Đến bao giờ anh mới thay đổi đây?
Em hối hận khi đă lấy anh. Thà làm người dưng, c̣n hơn..
VietBF@sưu tập