Chưa biết lư do tại sao con tê giác lại đuổi chiếc xe của đoàn khách như thế, tuy nhiên bị đuổi th́ vẫn phải nên chạy.
Cô gái Stasia Chapman, ở cái tuổi đầy mộng mơ nhưng không thiếu sự ương bướng sẽ không bao giờ h́nh dung ra được trong chuyến phiêu lưu tưởng như b́nh yên đến Công viên Quốc gia Kruger, Nam Phi lại biến thành một cuộc rượt đuổi thót tim nhưng ngập tràn sự kích thích, hưng phấn đến như thế.
"Nh́n ḱa, có một con tê giác trắng", Stasia hét lên đầy thích thú khi phát hiện ra loài động vật to lớn và quư hiếm trong hành tŕnh di chuyển cùng những người bạn.
Trong khi đang quan sát con tê giác ăn cỏ ở khoảng cách khoảng 100 m, nhóm du khách dường như cảm thấy có điều ǵ bất thường. Thay v́ tập trung vào bữa ăn, con vật khổng lồ bỗng dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên và nh́n chằm chằm vào nhóm người ṭ ṃ. Với kinh nghiệm của bản thân, người hướng dẫn viên du lịch cảm nhận thấy sự nguy hiểm nên đă khởi động xe ô tô để di chuyển.
Ban đầu, ai cũng nghĩ chú tê giác chỉ v́ quá ṭ ṃ nên nh́n lén. Nhưng khi con vật bắt đầu có ư định mon men đến gần, tất cả mọi người trên xe đều vô cùng hoảng sợ và thầm mong nó sẽ sớm đổi ư. Nhưng cuộc đời thường vận hành theo cách mà chúng ta không ngờ đến. Con tê giác dần tăng tốc và phi nước đại cắm thẳng đến đoàn xe của nhóm người.
Vậy, điều ǵ đă khiến con tê giác cư xử thiếu lịch sự như vậy? Theo lư giải của người hướng dẫn viên, có nhiều cách có làm tê giác nổi điên. Một trong những điều có thể kể ra như khiến nó cảm thấy bản thân bị đe dọa, xâm phạm đến lănh thổ hoặc là có những hành động gây nguy hiểm đến con của chúng. Tê giác trắng không giống như tê giác đen. Mặc dù trông vẻ bề có vẻ như hiền lành và ít gây nguy hiểm hơn, tuy nhiên tê giác trắng vẫn là loài động vật khó đoán và có thể gây nguy hiểm bất kỳ lúc nào nếu bị khiêu khích hoặc bị giật ḿnh.
Trước mối nguy trước mắt, hướng dẫn viên hốt hoảng kêu lên "Bám chặt vào!", rồi sau đó đạp chân ga. Con tê giác với tốc độ khủng khiếp đang ngày càng tiến đến gần, khịt chiếc mũi đầy vẻ hăm dọa và dùng chân hất bùn liên tục vào đoàn người. Cả đoàn lúc này như ngồi lên trên đống lửa, vừa lo sợ và cũng phải giữ thăng bằng để không bị văng ra khỏi xe.
Cuộc rượt đuổi kéo dài khoảng vài trăm mét, nhưng ở cương vị những người đang đối đầu như kéo dài hàng thế kỷ. Stasia cho biết, c̣n có thể cảm nhận được từng chi tiết trên lớp da của con tê giác cũng như hơi thở nặng nề, tiếng càu nhàu đầy tức giận của con vật. Cuối cùng, sức mạnh của tê giác vẫn không thể đánh thắng được sức mạnh của máy móc. Chiếc xe đă đưa mọi người đến địa điểm an toàn, đủ xa khỏi tầm truy đuổi của tê giác.