Chị nổi tiếng cá tính. Chị dám sống cho ḿnh và làm những điều ḿnh thích. Chị đích thực là một phụ nữ hiện đại. Lâu lâu chị lại có một câu “phát ngôn” rất đáng suy ngẫm. Đôi khi tôi cứ nghĩ, nếu người phụ nữ nào cũng mạnh mẽ, dám nghĩ, dám làm như chị chắc chắn mấy ông chồng đâu dám làm tới.
Nhớ bữa chủ nhật đó mấy chị em ở cơ quan cùng đi tiệc cưới xong, chị rủ về nhà chơi. Đến nhà, chị réo gọi chồng ngay từ cổng :
- Anh Năm, anh Năm! Nhà có khách đó nghen… Làm dùm tui mấy ly nước đi!
Chồng chị đang lúi húi phơi đồ ở góc sân, mấy chị em nh́n nhau ái ngại:
- Nước nôi ǵ chị ơi, chị em ḿnh ngồi chơi nói chuyện được rồi…
- Đâu được! Cứ để ổng lo. Chị khoát tay, rồi chợt la lên khi nh́n thấy mấy cái ly chỏng chơ trên bàn: Trời đất ơi ly tách sáng giờ chưa rửa sao dơ hầy, thấy ghê vầy nè?
Chồng chị vội chạy lên vẻ sượng sùng:
- Sáng giờ lu bu quá, chị em chờ chút nghen. Anh nói rồi bưng mâm ly đi rửa, thấy tội.
Ở cơ quan, chị nổi tiếng chịu chơi. Bữa nào có “độ” chị vui tới bến, rồi tăng hai, tăng ba, karaoke đến khuya. Nếu ai hỏi chị đi vậy ổng có nhằn không, chị cười ha hả:
- Cuộc đời được mấy gang tay, ḿnh cứ sống cho thoải mái. Ổng nhằn hay không nhằn đâu quan trọng ǵ!
Lại có ai đó hỏi, chị đi miết vậy ở nhà ai cơm nước? Lúc đó trong người đă có chút men, chị tuyên bố một câu xanh rờn ai nghe cũng nể:
- Tui sinh ra là để ăn nhậu, làm việc lớn. Chuyện vô bếp… có ổng!
Có hôm tới giờ cơm chiều chị bỗng đến rủ tôi đi ăn. Tôi từ chối v́ không nỡ để chồng con ăn một ḿnh. Chị bức xúc kể lể:
- Về nhà đói bụng muốn chết, vô bếp thấy đồ ăn cũ ś lại… muốn đi!
Chị cũng nổi tiếng quan hệ rộng, lại chịu chi xài. Lương cấp phó của chị cũng khá, lương anh cao hơn, đưa vợ hơn nửa, c̣n lại để chợ búa và dằn túi . Lương con gái lớn mới đi làm cũng gởi mẹ. Chị bảo tập trung về một mối cho tiện, cần cứ nói, “chủ tài khoản” duyệt ngay! Nói th́ nói vậy chứ chồng chị tuổi sắp hưu, lại sống đơn giản, ít giao lưu đâu tốn kém ǵ. Con gái giống ba, cũng tiết kiệm, tiền nhờ mẹ giữ, bảo để dành mua vàng mai mốt ra riêng. Vậy mà có lần nghe con gái hỏi, mẹ mua dùm con được mấy cây vàng rồi, chị thoáng bối rối rồi nạt ngang:
- Có mà… vàng mắt đó con! Bộ mày tưởng tiền hai cha con đưa cho mẹ nhiều lắm hả? Cái nhà này ǵ cũng mẹ. Thằng nhỏ học, tốn kém đủ thứ cũng kêu mẹ…
Con gái trố mắt nh́n chị, tính nói ǵ đó rồi lại thôi. Vẻ mặt nó buồn hiu, c̣n anh chỉ im lặng, bỏ ra ngoài. C̣n biết nói sao bây giờ, không khéo lại náo loạn cả nhà. Trước giờ mọi chuyện trong nhà chị quyết cả. Mấy bố con gặp chuyện bức xúc chả dám bày tỏ chính kiến bao giờ. Lỡ nhịn một lần lại nhịn nữa, nhịn măi thành nếp. Giờ.. bó tay luôn!
Nhà ba người đi làm nuôi có một thằng nhỏ đi học, mà chưa hết tháng chị đă phải rút “thấu chi”. Trong khi mọi người ráng nhín nhín đợi lương, chị tỉnh queo:
- Bấm một phát là có ngay tiền xài. Hơi đâu mà đợi với chờ!
Chị hay bảo, phụ nữ bây giờ chả lệ thuộc đàn ông. Biết kiếm tiền th́ cũng phải biết xài tiền, hưởng thụ. Mỗi người chỉ có một cuộc đời, cứ làm những ǵ ḿnh thích kẻo mai này xuống “dưới kia” lại tiếc hùi hụi!
Chị rủ mấy bà bạn hợp tính, hợp gu đi học khiêu vũ. Thấy họ chưa nhất trí cao chị trấn an, củng cố tinh thần:
- Thời nay dân thành phố đàn bà con gái người ta học khiêu vũ hà rầm, vừa đẹp người lại khoẻ mạnh, năng động. Ḿnh dân tỉnh, c̣n ít người học th́ ḿnh tiên phong! Rồi chị em đua nhau học theo mấy hồi!
Nghĩ là làm. Chị sắm thêm mấy bộ đầm đẹp, mấy đôi giày nhảy mắc tiền. Chị học mê say, phấn khích. Chỗ nào họp hội, tiệc tùng có văn nghệ là chị lên sân khấu nhún nhảy, lắc lư thoải mái, vô tư, trông rất tự nhiên. Có bữa chợt cao hứng chị vừa hát vừa nhún nhảy, mắt lim dim miệng gào thét một bản nhạc sôi động, trẻ trung, ḍm cứ ngỡ ca sĩ thứ thiệt! Ai cũng bảo, chị số sướng nên chả bận tâm, lo nghĩ ǵ. Chị cười khỏe re: Sướng khổ do ḿnh!
Mọi người thắc mắc, chồng chị cũng đường đường là một trưởng pḥng, ở cơ quan được mọi người nể nang, ấy thế mà về nhà để vợ “áp bức” thấy thương! Rồi người ta lại bảo, tại anh cưới được vợ trẻ hơn ḿnh nhiều quá nên cưng chiều. Mà được chiều riết nó thành ra… vậy! Chả biết thực hư thế nào, nhưng cũng có người nh́n cái sự chịu đựng của chồng chị mà lư giải rằng, tại kiếp trước anh c̣n mắc nợ chị nên giờ mới phải chịu để vợ lấn lướt thế!
***
Hôm rồi cả cơ quan xôn xao, bàn tán loạn lên bởi chồng chị Hoa có con riêng đến hơn bốn tuổi mà chị ấy chẳng chút nghi ngờ, c̣n cúc cung tận tụy, hết ḷng hết dạ không chỉ với chồng con, mà c̣n với cả họ nhà chồng. Thế mới đau chứ!
Năm hết Tết đến ai nấy rộn ràng mua sắm đủ thứ, chuẩn bị đón một năm mới đầy hy vọng mà nh́n chị Hoa, chị em trong cơ quan ai nấy xót xa. Chị được thể “truyền kinh nghiệm” cho chị em:
- Cũng tội con Hoa, nhưng tụi bay cứ nh́n nó mà coi, ḿnh c̣n thấy “oải”, huống chi chồng nó! Thấy mọi người gật gù, chị đắc ư:
- Đàn ông ai hổng mê đẹp đẽ, thơm tho! Con Hoa sai lầm lớn là quên mất ḿnh. Tụi bay cứ nh́n chị với nó th́ thấy, muốn như chị hay con Hoa ?
Mọi người có vẻ ngẫm nghĩ, tôi cũng có chút hoang mang. Chị sướng thiệt đó! Ai bận rộn cứ bận rộn, ai mua sắm cứ mua sắm, cuối năm chị đi dự tiệc hết chỗ này đến chỗ nọ, lúc nào cũng vui như Tết, mọi chuyện đă có chồng con lo, chả đợi Tết! Nhưng tôi bị ám ảnh bởi cái vẻ tội tội, nín nhịn của chồng con chị. Có lần, tôi c̣n vô t́nh nghe được câu nói của con gái chị, khi chị đang cao hứng, nói chuyện ồn ào với mọi người mà không để ư nó đang cằn nhằn:
- Mẹ đâu biết, ba nói tuổi này rồi không lẽ lại đưa nhau ra ṭa ly dị…
Câu nói của con gái chị khiến tôi suy nghĩ. Ở đời chuyện ǵ cũng có giới hạn của nó, không biết sự chịu đựng của chồng chị khi đă đến cái ngưỡng của nó th́ sự thể sẽ ra sao?
VietBF@sưu tập