Dù đang mang thai những tôi vẫn phải phục vụ cho cả gia đ́nh chồng.
Khi tôi và chồng kết hôn, cả hai đă vay tiền để mua một căn hộ ba pḥng ngủ một pḥng khách, mỗi tháng phải trả 15 triệu đồng tiền lăi, cảm thấy áp lực rất lớn.
Sau khi kết hôn, mẹ chồng và em chồng dọn về sống cùng chúng tôi. Bà ấy bảo chúng tôi mỗi tháng đưa 5 triệu tiền ăn, tôi thấy hơi nhiều, muốn em chồng phụ 2 triệu nhưng mẹ chồng nói em chưa kết hôn, không có tiền, không c̣n cách nào, tôi đành phải đưa.
Tôi cho rằng nếu đă đóng góp tiền th́ không cần phải mua trái cây nữa, bà ấy có thể chịu trách nhiệm về việc này. Nhưng mẹ chồng lại nói rằng không thích ăn trái cây, v́ vậy tôi đă phải mua. Nhưng không ngờ, sau khi mua về, hai người đó c̣n ăn nhiều hơn tôi.
Em chồng 25 tuổi, từ chối đi xem mắt, tôi đă giới thiệu cho cô ấy 5 người bạn trai, cô ấy đều từ chối với đủ lư do. Em nói, kết hôn có ư nghĩa ǵ? Nh́n chị mà xem, mỗi ngày tan làm lại vào bếp, giặt giũ, nấu nướng, phục vụ cả nhà, em không ngốc như vậy, tự rước cái khổ vào thân.
Em chồng nói không sai, tôi kết hôn th́ phải hầu hạ cả gia đ́nh, v́ mẹ chồng bị thoái hóa cột sống, làm việc nhà rất khó khăn, cô ấy th́ lười biếng, chồng lại bận rộn, dù bản thân không muốn làm nhưng tôi cũng đành chấp nhận.
Tôi từng cười nhạo bạn thân, kết hôn là trở thành đầu bếp, người mua sắm, nhân viên vệ sinh. Và c̣n tuyên bố nếu mà lấy chồng sẽ không bao giờ nấu ăn, kết hôn là để hưởng thụ chứ không phải để chịu khổ. Nhưng tôi kết hôn lại không chỉ nấu ăn cho hai người, mà phải nấu ăn cho bốn người, giặt đồ cho cả bốn người.
Em chồng ban đầu chịu trách nhiệm giặt đồ, sau khi có chị dâu, cô ấy không giặt nữa, ngoại trừ đồ lót và tất, c̣n lại đều là tôi giặt. Tôi nói với chồng rằng: "Em không muốn giặt đồ cho em gái anh nữa, cô ấy lớn rồi, để em giặt đồ cho cô ấy có hợp lư không?".
Chồng nói, em giặt đồ, tiện thể giặt luôn cho cô ấy, có mệt chết đâu, sao mà hẹp ḥi thế.
Khi tôi mang thai, mẹ chồng bảo tôi làm việc nhà và c̣n nói vận động nhiều th́ sinh con sẽ thuận lợi. Chồng thường xuyên đi công tác nên không có ở nhà, tôi cũng không có cách nào, đành phải im lặng chịu đựng.
Vậy là dù đang mang thai, tôi vẫn làm việc chẳng khác ǵ người b́nh thường: đi làm, mua sắm, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Thoắt cái, tôi đă có bầu được 4 tháng, vẫn phải làm tất cả mọi việc như b́nh thường. Hôm đó, em chồng bảo tôi giặt áo ngủ lụa cho cô ấy v́ loại vải này không thể giặt máy. Nghe thấy đề nghị vô lư này, tôi ngó lơ.
Em chồng không vui, quay ra giận dỗi tôi: “Chị dâu, áo ngủ lụa của em chỉ cần giặt tay nhẹ nhàng là xong, không tốn sức chút nào, chị giặt đồ mà không giặt cho em, chị cố ư phải không? Mang thai th́ sao, mang thai là không giặt đồ nữa à? Đồng nghiệp của em mang thai 8 tháng vẫn đi làm b́nh thường, về nhà vẫn giặt đồ, đều là do anh em chiều chị quá”.
Lúc đó, đúng lúc chồng tôi đi công tác về, sau khi hiểu nguyên nhân, anh ấy mặt mày tái mét nói với em chồng: “Em bắt nạt vợ anh đă lâu, anh nhịn em cũng lâu rồi, nếu em c̣n thế nữa, anh sẽ không nhận em là em gái, em dọn ra khỏi nhà đi, càng xa càng tốt”.
Em chồng chưa bao giờ thấy anh trai nổi giận như vậy, lập tức im lặng.
Tôi sững sờ, v́ anh ấy trước giờ luôn bênh vực em chồng, chưa bao giờ đứng về phía vợ, lần này thật sự khiến tôi bất ngờ và vui mừng.
Sau đó, em chồng đối xử với tôi lịch sự hơn nhiều, chồng tôi cũng không phải đi công tác nhiều nữa, mỗi ngày tan làm đúng giờ, vào bếp nấu ăn phụ vợ. C̣n cô ấy th́ rửa bát lau sàn, giặt đồ, tôi cảm thấy nhẹ nhơm hơn nhiều.
VietBF@ sưu tập
|
|